– Khai đi?
– Khai cái gì? Đừng có vớ vẩn!
– Vớ vẩn à? Tao biết hết cả rồi. Đừng có che mắt chị, em ạ. Mày chỉ che mất được những anh chàng cận và những con cất, nhãi ranh kia thôi. Hôm trước tao nhìn thấy mày đi với một người ở ngoài phố.
– Tao thì đi với nhiều người lắm. Mỗi lần đi tao có phải trình mày không? Mà mày nhìn thấy tao đi với ai mới được kia chứ?
– Giật mình rồi à? Còn với ai nữa. Với anh chàng cận của mày thì tao nói làm gì.
Có lẽ nó nhìn thấy mình đi với Anton chăng? Mà hôm nào nhỉ? Có phải cái hôm mình và Anton ngồi ăn bánh tôm ở quán Gió không? Hay hôm đi nhà hát Hồng Hà? Ở đâu thì cũng không sao cả nếu người nhìn thấy là Ngọc Liên.
Tính Ngọc Liên rất dễ chiu, bất cần, ăn nói đôi khi hơi táo bạo, bốp chát, song rất thực.
Trong phòng chỉ có Bích Loan và Ngọc Liên là vừa có trình độ chuyên môn, lại vừa có trình độ Anh ngữ. Còn các cô vừa mới ra trường kia, choai choai kia thì cả hai mặt đều còn non. Ngọc Liên ngồi làm việc tĩnh ở phòng chứ không đi công tác với chuyên gia, vì Ngọc Liên bị nhận xét: Trình độ chuyên môn giỏi, nhưng thiếu đứng đắn trong quan hệ.
Người vừa có trình độ chuyên môn giỏi lại vừa có tiếng là đoan trang, đó là Bích Loan. V thế Bích Loan được cấp trên lựa chọn làm công tác phiên dịch cho chuyên gia, chuyên gia đi đâu thì Bích Loan đi đó. Đã nhiều năm như vậy mà chưa xảy ra tai tiếng gì cả. Ngọc Liên không vì thế mà ghen với bạn.
– Mày dạo này thay đổi đấy! – Ngọc Liên cười rất hóm hỉnh – Mày đã đẹp lại càng đẹp hơn khi mày trang điểm.
Quả thật Bích Loan có thay đổi.
Thỉnh thoảng Sơn nói:
– Em đi dự hội đấy à?
– Sao thế? – Bích Loan hỏi lại chồng – Hay vì em sức chút nước hoa?
– Em trang điểm mất nửa tiếng đồng hồ.
Tiếng Ngọc Liên cắt ngang dòng suy nghĩ của Bích Loan:
– Má tao bảo mày, chủ nhật này ra chơi, bả làm bún chả.
– Có mình tao thôi à?
– Mình mày thôi, hình như bả định nói chi với mày đó.
Má Ngọc Liên là người Sơn Táy. Con gái Sơn Tây giữ hơn sư tử cái. Ấy thế mà má Ngọc Liên lại rết hiền. Ba Ngọc Liên là người Nam bộ, mất đã lâu. Ngọc Liên nói lơ lớ giữa tiếng nam và tiếng bắc nghe rất dễ thương. Ngọc Liên còn ba em nữa, hai trai, một gái. Chúng đều rất ngoan, chịu khó làm các công việc trong nhà giúp má và chị hai. Má Ngọc Liên là bác sĩ ở bệnh viện Bạch Mai, Hà Nội.
Má Ngọc Liên có kiểu giáo dục con rất hay: Cứ để chúng thoải mái, tự do, chẳng quát tháo, ngăn cấm chúng bao giờ. Thế mà đứa nào cũng ngoan. Bích Loan thầm nghĩ: Có lẽ tự do làm cho con người trở nên vị tha hơn chăng?
Con người cần tự do như con cá cần có nước. Con cá bị vất lên bờ rồi thì chỉ còn ngoi ngóp thở rồi lịm dần đi mà thôi. Nếu Bích Loan là con cá thì chưa bao giờ nàng cần có nước như lúc này.
Buổi sáng đầu tiên của mùa hè.
Mới chớm hè thôi mà trời đ8 Oi bức, mặt trời đã chói chang. Hôm nay là ngày nghỉ, nhưng cả khu tập thể vẫn dậy sớm. Một buổi sáng ồn ào và náo động như tất cả các buổi sáng chủ nhật khác. Tiếng nước chảy ngoài máy nước ồ ồ. Mười căn hộ mới có một vòi nước công cộng đặt ở đầu hồi nên nó phải làm việc hầu như là suốt ngày, từ lúc người dậy sớm nhất là ông Hưng, vì ông nuôi lợn, cho tới người đi ngủ muộn nhất là cô Mai, con gái bà Kính, cô đang ôn thi vào đại học. Tiếng trẻ em khóc vì đói, chưa được ăn, tiếng rao hàng của những cô bán bánh mì, bánh cuốn nóng có chả, của những cô mang bún đi đổi gạo. Họ từ vùng ven thành phố mang hàng vào đây, phải rời nhà từ lúc trời còn tối.
Nhớ lời dặn của Ngọc Liên, hôm nay Bích Loan đến thăm gia đình Ngọc Liên.
Trên đường đi nàng gặp những người gánh những sọt vải thiều chín đỏ, nặng trĩu. Nàng hỏi mua một bó để biếu má Ngọc Liên và cho các em.
Nhà Ngọc Liên ở trong một khu tập thể. Nhà chỉ có hai buồng nhỏ. Buồng trên giành cho Ngọc Liên. Buồng dưới giành cho các em và má. Gần cửa sổ kê một chiếc bàn để tiếp khách. Buồng dưới quá chật. Giường nọ cách giường kia và cách bàn trà chỉ bàng một tấm vải mỏng.
Căn hộ này má Ngọc Liên mua lại của một gia đình đi nam bằng số tiền mà gia đình Ngọc Liên trúng sổ xổ. Ti vi, cát xét có trong nhà là cũng do số tiền đó mà ra. Trước đây gia đình Ngọc Liên ở còn cực hơn cả bây giờ. Tất cả mấy má con chỉ có một gian trông như một túp lều vậy.
Ngọc Liên đang xắn tay áo, dao thớt lách cách, băm băm, thái thái. Mấy đứa em, đứa thì rửa một chậu đầy xà lách, rau thơm, đứa thì lau bát ớ a. Cứ mỗi lần ra thăm gia đình Ngọc Liên, Bích Loan cảm thấy ấm áp trong lòng, không như mỗi ìân về thăm gia đinh Sơn ở một biệt thự trên phố Bà Triệu.
Mùi chả nướng chín, thơm lừng. Họ ngồi quây quần bên một chiếc mâm. Bún trắng ngần, xà lách xanh rờn, mát mất, nước chấm chua, cay, mặn, ngọt, lìm lịm đầu lưỡi Chả thơm béo ngậy.
– Thôi chị em bay để đấy cho con Hương nó dọn dẹp, lên gác mà nằm nghỉ trưa – má Ngọc Liên nói với Ngọc Liên và Bích Loan, khi mọi người đã ăn uống xong.
– Bác có chuyện gì muốn nói với cháu phải không ạ?
– Chuyện chi hả con? – Má Ngọc Liên vẫn gọi Bích Loan bằng con.
– Dạ, cháu đâu có biết, thấy bữa trước Ngọc Liên nói với cháu, bác bảo ra chơi, ăn bún chả, tiện thể bác có chuyện muốn nói với cháu.
– Thế thì con bị nó xạo rồi. Con khờ dại và tin người bị nó lừa là phải. Nó là láu cá láu tôm lắm đó.
Ngọc Liên ở dưới bếp, nói vọng lên:
– Lừa lọc chi nó đâu má! Con không xạo thế nó đâu có ra nhà mình.
Lúc Ngọc Liên và Bích Loan lên gác nghỉ trưa, Ngọc Liên mới nói với Bích Loan tại sao Ngọc Liên muốn nàng ra hôm nay.
Nét mặt Ngọc Liên nghiêm lại. Ngọc Liên nói:
– Tao có chuyện muốn nói với mày.
Tim Bích Loan đập nhanh. “Có lẽ nó biết rồi chăng?” – Nàng nghỉ…
– Tao không phải là con người tò mò, tao là con người của tự do, như mày đã biết. Tao rất ghét những chuyện ngồi lê mách lẻo của mấy bà. Song tao quý mày, muốn nói chuyện thật nghiêm chỉnh với mày về chuyện riêng của mày. Hôm nọ tao vô tình nhìn thấy mày và anh An ton hôn nhau – thấy mặt Bích Loan tái đi rồi lại đỏ bừng, Ngọc Liên thương, kéo bạn lại gần, nhưng vẫn tiếp tục nói:
– Chuyện tình sử của tao nếu chép ra trang giấy thì phải dầy hơn một cuốn tiểu thuyết, mà chương nào cũng là những cơn sóng dữ dội cả. Vì thế, một chiếc hôn của mày với một người nước ngoài cho dù là da đen đi chăng nữa thì đối với tao nó chả là cái gì cả, nó chỉ như muối bỏ bể thôi, như một hạt nước rời trong đại dương thôi. Nhưng đối với những kẻ khác thì chiếc hôn đó của mày nó như một tiếng sét đánh trên đầu họ, nó sẽ như một câu chuyện thần thoại được thêu dệt, được truyền miệng nhau từ nam cho tới bắc. V tao và mày là hai mẫu người khác nhau. Tao như một con ngựa bất kham, còn mày là một con mèo mướp. Mày không đi đâu khỏi đống tro ở góc bếp bao giờ cả…
Ngọc Liên vẫn còn nói nữa, song Bích Loan không còn nghe được gì. Nàng đang trở về với quá khứ, mới đây thôi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cơn lốc |
Tác giả | Bình An |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện của kiều bào, Truyện mút cặc, Truyện phá trinh, Truyện sex mút lồn |
Ngày cập nhật | 15/04/2021 03:46 (GMT+7) |