Nụ cười của Anton đầy bí hiểm. Anton nhớ lại cái hôm nàng ra sân bay đón anh. Khi về tới khu chuyên gia, nàng phải xuất trình giấy tờ với anh công an đứng gác.
Trong lúc nàng đang mải bàn bạc gì đó với anh lái xe, Anton chỉ vì thích tò mò, mới liếc vào tấm chứng minh thư của nàng: Một tấm hình rất đáng yêu và một con số in đậm. Thấy hay hay anh hến ghi lại con số đó vào cuốn sổ tay của mình. Không ngờ lại rơi đúng vào ngày hôm nay, chủ nhật, mà họ hẹn đi phố với nhau…
– Mình đi bộ thôi anh Anton ạ. Đường Hà Nội chật, đông người đi xe đạp, mà không theo một trật tự gì cả đâu, tôi sợ anh chưa quen đi theo kiểu đó, ngã mất…
Nàng cười – mà anh có đi bộ được không đấy?
– Chị khỏi lo. Đi bộ là sớ trường của tôi đấy. Hồi còn ở bên Thụy Điển, sáng nào tôi cũng dậy thật sớm, đi bộ vài cây số bất kể trời nắng hay mưa, ấm hay rét.
Bích Loan liếc nhìn Anton. Quả thật Anton có một thân hình rất đẹp, nở nang và cân đối. Thân hình đó chỉ có được ớ những người năng luyện tập thân thể mà thôi.
Họ đi thẳng ra phía công viên, rồi dọc theo công viên, theo đường Nam Bộ họ tiến tới Cửa Nam. Ớ đây có một cái chợ khá to, lại có một cửa hàng bách hóa tổng hợp nên chỗ này rất đông xe cộ và người qua lại. Người xếp hàng mua gạo, mua dầu, mua thực phẩm theo tem phiếu dài ra tận ngoài đường phố. Lại có mấy bà, mấy cô ngồi ngay ớ vỉa hè, trên những chiếc ghế con, nhỏ tý, ăn ốc hoặc bún riêu. Họ cầm cả những bát bún còn bốc khói chạy qua chạy lại, từ chỗ này sang chỗ nọ, họ chạy cả qua đường trong lúc ô tô, xe đạp, xe xích lô, xe bò đang chạy.
Anton hết sức ngạc nhiên, cứ như em bé ìân đầu tiên được tiếp xúc với cái thế giới bên ngoài, mà trước kia thế giới của nó chỉ là một chiếc nôi và một bà mẹ vậy.
Khi qua ngã tư, vì sợ Anton chưa quen, Bích Loan rất tự nhiên, cầm tay Anton, dẫn anh sang đường. Khi hai người vừa bước chân lên vỉa hè thì có một người mặc áo vàng tiến đến, chặn ngang trước mặt Bích Loan, nói:
– Xin lỗi chị, đề nghị chị cho xem giấy tờ!
Bích Loan mở túi khoác, chìa ra một tấm chứng minh thư và một tờ giấy giới thiệu phiên dịch cho chuyên gia. Anton cũng móc và trình giấy tờ của mình cho anh công an coi. Lúc này Anton mới vỡ lẽ, tại sao bữa trước Bích Loan dặn anh nhớ mang theo giấy tờ đi. Anh cảm phục tính chu đáo của nàng.
Bích Loan làm việc với bà Eva lâu rồi nên ít nhiều đã có kinh nghiệm. Câu chuyện mà cách đây ít ngày do Sơn kể cho Bích Loan nghe, cũng khiến nàng phải lưu ý, đề phòng.
Sơn kể rằng, cô Diệu Loan vừa mới bị kỷ luật. Cô bị đuổi ra khỏi trường, không được làm giáo viên nữa, vì công an bắt được cô đi chơi với một người nước ngoài vào một buổi tối tại bờ hồ ngoài Hà Nội. Người ta đồn rằng, cô làm điếm cho anh chuyên gia đó. Còn cô thì nói rằng, đó là bạn, người Rômania, cùng học với cô ờ bên Rômama trước đây. Nay anh sang Việt Nam công tác, gặp lại cô, có người để nói chuyện bằng tiếng Rômania, anh mừng quá, bèn rủ cô đi chơi và cô nhận lời.
Tội nghiệp cho cô Diệu Loan quá. Chẳng biết sự việc ra sao, chỉ biết rằng, cái ngày mà cô nhận được giấy kỷ luật của cấp lãnh đạo gửi xuống, thì cô phải thu xếp tất cả mọi thứ để ra đi. CÔ đi đâu, không ai biết cả. Cô chẳng có ai là người thân thích, ruột thịt trên cái đất bắc này nữa. CÔ xách một chiếc va ly nhỏ, mặt không biểu lộ một xúc cảm nào, lặng lẽ ra đi.
Lại còn một chuyện khác nữa. Một anh người nước ngoài đang công tác tại Hà Nội, có quen một cô gái Việt Nam. Anh mời cô đi chơi. Họ ngồi nói chuyện trên bờ đê Đại Cồ Việt. Sau khi họ chia tay, ai về nhà người đó, thì cô gái kia đã bị gọi về đồn.
Những người như thế, trong những trường hợp như thế, trên mảnh đất này, thì suốt đời không ngửng đầu lên được nữa, chỉ có tàn lụi đi mà thôi. Bích Loan biết rất rõ điều này. Họ cứ như những mầm non không thể đội những tảng đá lớn trên đầu, mà vươn lên đón ánh nắng mặt trời được.
Khi hai người đã đi hết đường Nam Bộ, Bích Loan rẽ ngoặt sang bên phải, đưa Anton ra phía bờ hồ, rồi vòng lên các phố buôn bán chính, cuối cùng rẽ vào chợ Đồng Xuân.
Anton chọn mua ba chiếc nón có ba kiểu quai khác nhau. Thấy Anton cứ ngắm ba chiếc nón mãi, khen đẹp, Bích Loan nói:
– Khi nào anh Anton hết thời hạn công tác, trở về nước tôi sẽ mua giúp anh một số quà giành cho phụ nữ. Ở đây có nhiều thứ mà chắc bạn gái của anh ở Thụy Điển thích lắm đó.
– Cảm ơn chị, khi đó tôi sẽ nhờ chị mua giúp cho mẹ tôi một món quà, còn quà cho bạn gái thì khỏi cần chị ạ. Tôi chưa có ai là bạn gái cả!
Anh đưa mắt nhìn nàng. Bích Loan tin là anh nói thật và không hiểu vì sao nàng cảm thấy hồi hộp trong lòng. Họ đi ròng ròng quanh chợ. Gần trưa, nàng bảo anh:
– Anh Anton này?
Gì hả chị?
– Anh có đói bụng không?
– Có, mình về bây giờ hả chị? Chắc chị về nhà ăn trưa?
– Không, tôi không muốn ăn trưa ở nhà hôm nay. Tôi muốn mời anh đi ăn món ăn Việt Nam. Anh không phản đối chứ?
– Đang buồn ngủ gặp được chiếu manh, còn gì bằng nữa, phản đối sao được chị. Có điều… hôm nay quả thực tôi muốn mời chị đi ăn, vì hôm nay là ngày của chị mà.
– Cảm ơn, nhưng tôi là người mời anh đi chơi hôm nay phải không? Thế thì tôi là chủ hôm nay. Bữa khác anh mời tôi đi chơi thì tôi sẽ là khách của anh.
– Chi nói hay quá, công bằng quá, chậu chi rồi đấy – Anton hớn hờ.
Họ ra khỏi chợ, len lỏi lách qua những đám đông để rẽ vào một phố có nhiều người Trung Quốc cư trú và buôn bán. Trên phố này có nhiều tiệm ăn sạch sẽ và sang trọng, trông bên ngoài cứ như những vi la nho nhỏ. Nơi này thường giành cho những kẻ trong túi có nhĩeu tiền, những khách hàng sang trọng, những cặp tình nhân cần chỗ ngồi yên tĩnh. Sờ dĩ Bích Loan biết được nơi này là vì những ngày đầu mới về nước, Sơn tỏ ra là một ông anh hào phóng, người ái mộ Bích Loan, đã đưa nàng và Diễm Ngọc tới đây khao một vài lần.
Bích Loan gọi hai ớ a nem, một ớ a tôm hùm và hai ly rượu vang.
Cô hầu bàn hai má đỏ như hai trái đào, tóc búi làm hai tó ở hai bên, trông sạch sẽ và tươi tắn, bưng ra một khay đầy đặt trước mặt hai người. Những chiếc nem rán vàng rộm, lộ rõ những lát mộc nhĩ thái chỉ và những lát hành hoa. Cô đặt (ra nem xuống bàn, bên cạnh đĩa nem là đĩa rau sống, những lá xà lách nhỏ, non, cuộn tròn lại, một bát nước chấm, rộm lên mùi tỏi. Thơm, những lát ớt đỏ tươi nổi lên mặt bát nước chấm, một ớ a tôm hùm luộc đỏ ửng. Những con tôm luộc chín, co tròn lại, đỏ rực lên như mặt trời trước khi lặn.
Nàng và anh nâng cốc.
– Chúc mừng cuộc gặp gỡ của chúng ta! – Anton nói.
– Chúc sức khỏe!
Anton vừa ăn và tấm tắc khen ngon. Nhiều người châu âu không ăn được nước mẩm, cũng như mùi mít, họ chịu không được. Bà Eva đã ớ Việt Nam nhiều năm vẫn không ăn được, chỉ ăn được xì dầu thôi. Anton mới ăn lần này là lần đầu đã thấy ngon, lại còn gắp cả những miếng ớt đỏ tươi đang nổi trên mặt bát nước chấm.
Họ vừa ăn vừa nghe một điệu nhạc nhẹ của cô chủ tiệm vừa bật lên. Chỉ khác các tiệm của châu âu hay của Sài Gòn là họ không đứng lên ôm nhau để nhảy. Họ cũng không thì thầm những điều tâm sự thầm kín hay nói những lời yêu đương với nhau. Họ bỗng trầm ngâm. Nhưng ánh mất họ nhìn nhau thì trìu mến và thân thương như họ chẳng phải mới quen nhau cách đây có vài ngày, mà họ đã là bạn tình của nhau lâu lắm rồi.
Họ như trôi trong một giấc mơ hay đang chơi vơi, bồng bềnh giữa những đám mây đang lơ lửng ở trên bầu trời. Nhưng con người dù có đi đâu thì bao giờ cũng trở về với cái thực tại của chính mình. Đó là cái bản năng của con người. Đang trôi theo những dòng suy nghĩ, những cảm giác như đang ngất ngây, đang say trước một mùi hoa thơm mà rất lạ Bích Loan cũng đã trở về với cái thực tại của nàng.
Đó là Sơn. Sơn đang làm gì ở nhà lúc này? Bích Loan bỗng thấy thương Sơn vô hạn. Sơn giận dữ và tự ái chẳng qua cũng chỉ vì yêu nàng mà thôi. Tội nghiệp. Dù sao nàng là người rất hiểu tâm trạng của chồng. Nàng không đành lòng bỏ Sơn ở lại một mình mà đi vui thú suốt ngày được Nàng phải về nhà thôi.
Anton cũng đang trôi theo những dòng suy nghĩ của mình cứ như một chiếc lá đang xuôi theo dòng nước vậy. Đất nước, con người ở đây kỳ lạ thật, huyền bí thật và cũng hấp dẫn thật. Cảnh vật và con người của đất nước này có duyên, làm say lòng người lắm. Nàng, đang ngồi đó, cũng rất huyền b~ như một bông hoa lạ, chưa một lần nhìn thấy, chưa một làn biết tên mà mùi hương thầm tỏa ra cứ ngất ngây.
– Anh Anton… anh Anton này…
– Ồ, xin lỗi chị, gì thế chị?
– Anh còn định đi tiếp đâu nữa không?
– Thôi chị ạ, hôm nay mình đi cũng nhiều rồi, chắc chị mệt lắm phải không? Chúng mình về nghỉ thôi chị nhé. Tuần sau bắt đầu làm việc rồi.
Anton nói những lời cuối cùng không phải như một lời than thở, mà đối với anh nó như một niềm trông đợi, hy vọng. Anh không biết rằng Bích Loan cũng đang hồi hộp trông đợi sự bắt đầu ấy.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cơn lốc |
Tác giả | Bình An |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện của kiều bào, Truyện mút cặc, Truyện phá trinh, Truyện sex mút lồn |
Ngày cập nhật | 15/04/2021 03:46 (GMT+7) |