Một lần nữa, chẳng khác gì con thiêu thân tìm lửa lao vào mà giã từ cuộc sống, Lợi lại tìm đường kiếm lối bước vào một cuộc tình mới tràn đầy tội lỗi loạn luân nhưng thật tuyệt vời, phấn khích đến rợn cả người. Từ trước đến giờ, dĩ nhiên ta đã biết là tất cả sáu người chị gái trong gia đình nó đều trở thành nhân tình của nó ; đó là chị Hai Hảo, chị Ba Hường, chị Tư Nghĩa, chị Năm Hoàng, chị Sáu Minh và chị Tám Chi. Do vậy, nếu mà Lợi có tiếp tục loạn luân tội lỗi thì chẳng qua chỉ có thể với chị hay em bà con họ hàng với nó mà thôi ; quả đúng như vậy, người tình lần này của nó là chị Hương, chị họ bạn dì ruột năm nay đã 32 tuổi nghĩa là chị lớn hơn nó những mười lăm tuổi. Chị là con thứ hai của dì Nguyệt – chị cả mẹ Lợi, từ trước đến giờ chị được chào đời và lớn lên ở quận 10, Thành phố Sài Gòn hoa lệ và dưới chị còn đến bốn người em nữa ; tất cả cũng như ông anh đầu lòng đều đã có gia đình, vợ chồng, con cái trừ mỗi một mình chị là còn phòng không gối chiếc, cô độc, lặng lẽ trên đường đời cay đắng. Tuy là dân thành phố nhưng không hiểu sao mới nhìn thoáng qua chị Hương, ai ai cũng đều lầm tưởng chị là dân miệt vườn Long An, Bến Tre gì đó vì không những chị không được lanh lợi, sành sõi như các cô gái hà thành khác mà còn lộ rõ vẻ quê mùa, khờ khạo trên gương mặt và nơi dáng đi, điệu bộ, cử chỉ của chị là đằng khác. Có lẽ đấy chính là nguyên do vì sao đã từng tuổi này rồi, chị vẫn “ống chề”, vẫn còn trinh nguyên như một cô gái vừa mới lớn. Chúng ta hãy điểm qua một chút về nhan sắc chị Hương xem như thế nào nhé! Một mái tóc uốn lọn xiton bồng bềnh phủ xõa ngang vai ôm lấy khuôn mặt bầu bĩnh, dễ thương và thân thiện với làn da ngăm ngăm bóng bẩy, mịn màng ; mái tóc ấy là một dãy lụa mượt mà, mịn màng, mềm mại như nhung và cơ hồ chẳng khác gì một áng mây ngũ sắc ngang trời óng ả, thướt tha. Vầng trán chị thấp nhưng bù lại, cặp mắt chị to tròn, đen láy, long lanh, cong vút hai hàng mi cong vút và sắc lẻm như dao cau ; sống mũi chị tuy thấp nhưng khá gọn gàng, cân đối giữa hai gò má bánh bầu phinh phính, dễ thương lúc nào cũng hây hây hồng đỏ. Đi đôi với chiếc cằm lẹm xinh xinh là hai bờ môi dày mọng, tuy hơi chề ra nhưng không có vẻ gì là vô duyên cả ; trái lại còn làm tăng thêm nét duyên dáng của chị và mỗi khi cười luôn để lộ hai hàm răng trắng đều như ngà cùng hai lúm đồng tiền ở hai bên khóe miệng.
Vóc dáng chị Hương thấp đậm, thật có da có thịt, đầy đặn, nở nang nhưng không mập mạp, sồ sề ; từ hai bờ vai xuống đến tấm lưng, gò ngực, vòng eo, hai bờ mông, hai đùi và cặp giò tạc nên một pho tượng thần Vệ Nữ tuyệt vời với những đường nét gọn gàng, cân đối, mảnh mai đầy khêu gợi, hấp dẫn. Lợi thật chẳng hiểu vì sao chị Hương nhan sắc mặn mà, quyến rũ như thế vậy mà không ai đoái hoài gì đến chị cả khiến cho chị vẫn cứ mãi cô độc một thân một mình và cũng dể hiểu đấy chính là nguyên nhân đẩy đưa chị ngã vào vòng tay đa tình của nó để thành người tình thứ hai mươi mốt, đứng sau cô giáo Hải Anh trong bản danh sách tình. Bối cảnh cho cuộc tình của nó với chị Hương lại cũng là khu rẫy ở Núi Nhọn, nơi mà trước kia nó đã từng loạn luân với chị Ba Hường và mợ Linh. Sau khi trót lỡ ăn nằm với Lợi, vì hổ thẹn trong lòng nên dì Út Ngự sang lại khu rẫy cho dì Nguyệt rồi về Sài Gòn sống, tuyệt nhiên không một chút hồi âm vọng tưởng nào cho Lợi cả. Dì Nguyệt thấy chỉ mỗi chị Hương là còn rãnh rỗi do chị chưa có gia đình nên dì sai chị xuống trông nom, chăm sóc khu rẫy ; còn bố mẹ Lợi thì bảo nó xuống phụ giúp chị Hương một vài ngày đầu vì chị còn lạ nước lạ cái, chưa thông thạo đường đi nước bước. Từ trước đến giờ, mỗi lần lên Sài Gòn, Lợi đều ghé thăm nhà dì Nguyệt và do nhiều dịp gặp gỡ trong đám cưới của người trong họ hàng cho nên giữa Lợi và chị Hương không những không có gì xa lạ như là một số anh chị em khác mà trái lại rất thân mật, gần gũi chẳng khác gì chị em ruột. Lần này, ở Sài Gòn về Bà Rịa được một ngày, qua hôm sau đùm túm đồ đạc đi trên chiếc xe Honda Dame của Lợi xuống Núi Nhọn, hai chị em bên nhau vui vẻ, nói cười tíu tít suốt cả ngày lẫn đêm.
Là dân thành phố, tuy chưa từng mó tay vào công việc rẫy nương nhưng do bản tính siêng năng, cần mẫn và chịu khó học hỏi thằng em bạn dì cũng như hàng xóm láng giềng nên chỉ ngày một ngày hai, chị Hương đã khá thành thạo một vài việc đơn giản như sạt cỏ, tỉa lúa, hái đậu…Lợi thì cũng chẳng giỏi giang, sành sỏi gì cho lắm ; chẳng qua trước kia, có một thời gian nó đã từng ở đây cùng chị Ba Hường rồi đến mợ Linh cho nên nó biết này biết nọ thế thôi. Đưọc ngày đầu, qua hôm sau, chị Hương và Lợi rủ nhau tay xách nách mang vào rừng xắn măng và lần đầu tiên, hai chị em thu hoạch khá nhiều măng đem về lột vỏ phơi khô. Công việc ở cái vùng chó ăn đá, gà ăn muối này khiến cho hai bàn tay búp măng của chị Hương bị sưng phồng, lột da, rỉ máu vì chị chưa quen mang bao tay gần như suốt cả ngày. Tối đến, chị Hương ngủ trên chiếc giường gỗ, còn Lợi thì làm bạn cùng chiếc chõng tre quen thuộc và tuy rất mực thân thiết với nhau nhưng giữa hai chị em vẫn còn giữ được bức bình phong vô hình chắc chắn nên tuyệt nhiên chưa hề có chuyện “quốc sự” gì xảy ra cả mặc dù hoàn cảnh sống khá dễ dàng chung đụng, sa ngã, buông xuôi. Vào một buổi chiều, sau khi nấu cơm xong, chị Hương vào tắm nơi phòng tắm dã chiến giáp vách sau chòi là một tấm nhựa nylon màu giăng ba mặt ; khi ấy, Lợi nằm thiu thiu ngủ nơi chõng. Bất chợt, nó nghe vang lên tiếng la của chị Hương rồi im bặt ; nó lật đật chạy ra để xem chuyện gì xảy ra cho chị. Không cần phải mở cửa vì tấm vải bố che chắn đã bị lệch, Lợi phát hiện chị Hương người không một mảnh vải che thân, té xỉu nằm sóng soài dưới sàn ximăng. Nó nhanh chóng vào bế xốc chị lên hai cánh tay rồi mang chị vào nhà, đặt chị lên giường ; nó trở ra lấy khăn và quần áo của chị. Như một cái máy, Lợi dùng chiếc khăn tắm hãy còn ươn ướt lau sạch thân thể chị rồi mặc quần áo vào cho chị, kể cả áo ngực và quần lót. Phải nữa tiếng đồng hồ sau, chị Hương mới dần dần hồi tĩnh và khi ấy, Lợi mới biết được lý do vì sao khiến chị bị ngất đi như vậy đó là vì chị nhìn thấy một con…bò cạp núi lổn ngổn như cua trên sàn nhà tắm bò ra ngoài mất dạng. Chuyện cũng chỉ có thế nhưng phải nói là bắt đầu từ tối hôm ấy trở đi, người Lợi lúc nào cũng có cảm giác như là nhừ nhừ sốt vì nó mãi luôn bị ám ảnh bởi những đường nét da thịt mỹ miều nơi thân người chị Hương đã sớm trở thành ấn tượng sâu sắc trong đầu óc nó khiến nó không thể nào không tơ tưởng đến người chị bạn dì của nó hãy còn son trẻ tuy là chị lớn hơn nó những mười lăm tuổi. Bỗng dưng nó trở nên lầm lì, suốt ngày chẳng nói chẳng rằng ; nó cảm thấy tâm trạng dằn vặt, cấu xé giữa lương tâm thánh thiện và nhục dục tầm thường khổ sở vô cùng.
Chị Hương thấy tự dưng thái độ thằng em họ của chị thay đổi bất chợt như vậy, dĩ nhiên chị không thể nào biết được căn do nhưng đôi khi hình dung ra hình ảnh Lợi lau khô người chị rồi mặc quần áo cho chị, chị không khỏi tránh được cảm giác e thẹn mỗi lúc vô tình bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của nó đang lẳng lặng nhìn chị với những toan tính khó lường. Rồi vì cuộc sống đời thường với những công việc cứ tiếp nối nhau nên chỉ một ngày thôi, Lợi cũng đã bình thường trở lại ; hai chị em vẫn tự nhiên, vui vẻ sống cùng nhau. Chị Hương tuy có đến hai thằng em ruột nhưng nói không ngoa, có lẽ là chị yêu thương, lo lắng và chăm sóc Lợi còn trội hơn hẳn mà chị tuyệt nhiên không hề hiểu được lý do vì sao cả. Từ miếng ăn, giấc ngủ cho đến quần áo nó mặc đều một tay chị đảm đương, tần tảo sớm hôm và đó chính là ngọn lửa hun đúc cho tình yêu sau này giữa hai chị em thêm nồng nàn, bền vững. Thắm thoát đã hơn nữa tháng trôi qua, chuyện gì trên đời này nếu đến thì trước sau gì cũng phải đến ; chị Hương và Lợi, hai chị em không sao tránh khỏi kiếp nạn vướng vào vòng luân cấm của ái tình nhục dục. Vào một buổi chiều khô ráo, chị Hương rủ Lợi rừng xắn măng ; dự định là trong vòng một tiếng sẽ quay về nhưng rồi một trận mưa dầm tầm tã đã nhốt hai chị em trong rừng sâu cho đến tối. Vì không về được nên hai chị em đành phải trú mưa và ngủ lại qua đêm trong một túp lều nhỏ bé của dân đốt lò than ; chính trong cái đêm trừ tịch, vắng lặng giữa rừng sâu thăm thẳm ấy, chị Hương tuy lúc đầu còn ngần ngại nhưng rồi vì không cưỡng lại được men tình cám dỗ nên chị đã tự nguyện hiến dâng cho thằng em bạn dì “cái đáng giá ngàn vàng”của chị. Diễn biến đêm tình loạn luân tội lỗi ấy của hai chị em không biết xảy ra như thế nào, xin dẫn dắt ra đây để chúng ta cùng theo dõi!…..
– Chết rồi chị ơi! Mưa lớn quá, chạy nhanh về kẻo không kịp đó chị
– Từ từ mà. Út chờ chị với!
– Chị Hương ơi, có một cái lều kìa. Mình vào núp một lát đi!
Trước mắt hai chị em loáng thoáng bóng một cái lều bạt màu xám thấp lè tè của dân đốt lò than nằm dưới một rặng cây to ; hai chị em mở cửa lều chui đại vào với hơi thở hổn hển vì vừa trãi qua một chặng đường khoảng 300m đặng chạy trốn cơn mưa rừng vần vũ trút xuống cây cối, đất đai, nương rẫy. Trong lều không có ai nhưng một số vật dụng sắp xếp gọn gàng trên nền đất được dọn sạch sẽ và trãi cát lên chứng tỏ có người từng ở đây, giờ có lẽ họ đã về nhà sau khi đốt xong một mẻ than đậm thì phải? Một cái giường gỗ cỡ trung cũ kỷ trãi manh chiếu gần sờn mòn, trên đó có cái gối ôm và một cái mền màu cứt ngựa cũng không còn mới nữa. Mé bên tay trái từ cửa lều vào là chổ ngự của “ông Táo” với một cái bếp dầu, một cái nồi và một rổ nhựa đựng tô, chén, muỗng, đũa. Trên cột lều chính có mắc đinh treo một cái đèn măngxông và một túi nilon mì gói Gấu Đỏ ; tất cả như là được bố trí, sắp xếp sẵn sàng đặng mà nghênh đón chi Hương và Lợi vậy? Căn lều tuy thấp và nhỏ bé nhưng chắc chắn, kín đáo dưới cơn mưa mặc dù hung hãn, đáng sợ là thế nhưng hầu như lâu lâu chỉ có vài hạt mưa nho nhỏ hắt vào mà thôi, chứ ở chổ giường và bếp thì hoàn toàn khô ráo. Cơn mưa thật tầm tã, dai dẳng kéo dài không thôi, không biết bao lâu cho đến khi nhìn qua cửa lều thì trời đã tối hẳn nhưng mưa vẫn hãy còn nặng hạt. Điều này chứng tỏ là chị Hương và Lợi chưa thể nào về được, hơn nữa lại còn có khả năng hai chị em ngủ lại qua đêm nơi này nữa là? Cảm thấy bụng đã đói, chị Hương nói :
– Tối rồi không về được. Sẵn có mì gói, để chị nấu hai chị em mình cùng ăn nhé!
Có thể nói rằng người chủ lều thật chu đáo vì khi đi về cũng không quên để lại một hộp diêm quẹt ngay bên cạnh bếp dầu nên giờ đây, nhờ vậy mà chị Hương mới nấu mì được cho hai chị em dùng đỡ bữa tối. Lợi đến bật đèn măngxông lên trong khi chị Hương lấy nồi ra hứng nước mưa rồi vào đặt lên bếp ; nó lấy hai gói mì, xé bao nhựa cho vắt mì vào hai cái tô, rắc bột nêm lên trên. Chỉ trong vòng tích tắc, nước trong nồi đã sôi, chị Hương cẩn thận dùng một cái khăn vải bắc nồi nước xuống sau khi tắt bếp ; chị lần lượt chế nước sôi vào hai tô mì, còn Lợi thì dùng hai cái dĩa đậy lại. Hai tô mì thật đơn giản, gọn gàng, nóng sốt lại thêm một hai trái ớt nơi rổ chén khiến cho hai chị em thật no bụng, ấm lòng, xuýt xoa, cay nồng vừa ăn vừa nói cười huyên thuyên, tự nhiên như là đang ở nhà vậy. Ăn xong, chị Hương hứng nước mưa rửa sạch hai cái tô cùng hai đôi đũa rồi úp vào rổ cẩn thận, Lợi thì lấy hai cái chén ra chổ cửa và một chút xíu sau thì nó đã có hai chén nước sạch, mát vô cùng cho hai chị em nó. Giây lát, cả hai chị em đều cảm thấy thấm mệt, ngáp ngắn ngáp dài theo nhu cầu bình thường của con người là bắt đầu thèm ngủ nên tuyệt nhiên không ai bảo ai, cứ thế tự động ngã người xuống chiếc giường gỗ ; chị Hương nằm ở mé trong còn Lợi phía ngoài, cả hai cùng gối đầu lên chiếc gối ôm. Cái mền màu cứt ngựa được xổ tung ra đắp lên người hai chị em tuy hơi mỏng manh nhưng do căn lều che chắn kín đáo nên chị Hương và Lợi không cảm thấy lạnh trái lại thật là dễ chịu, khoan khoái, thoải mái làm sao ; tuy nhiên có lẽ vì lạ chổ nên khiến cho hai chị em cứ mãi trằn trọc, khó ngủ chăng.
– Chị Hương, chừng nào em mới được ăn đám cưới chị đây? Bất chợt Lợi hỏi.
Chị Hương phì cười vì câu hỏi thằng em họ bạn dì của chị vừa mới thốt ra quả thật ngây ngô, khờ khạo ; tuy vậy, chị lại cảm thấy vô cùng khó trả lời làm sao ấy. Ấp úng một hồi, chị mới gượng gạo chống chế chẳng ra đâu vào đâu và có vẻ khôi hài :
– Thì… chừng nào có ai đó cưới chị thì Út sẽ được ăn thôi.
Mặc dù Lợi vô tình đụng chạm đến nỗi niềm riêng tư của chị Hương nhưng cũng như từ trước đến giờ, chị hoàn toàn không hề buồn bã hay mặc cảm chi cả về hoàn cảnh cô độc của mình.
– Nè chị, giả dụ như em không phải là em họ của chị thì chắc chắn thế nào em cũng cưới chị làm vợ cho coi.
– Lý do sao vậy, nói chị nghe coi! Vừa hỏi, chị Hương vừa âu yếm vuốt tóc thằng em bạn dì.
– Vì chị nấu ăn ngon, vì chị giặt quần áo cho em.
– Vậy hóa ra em cưới chị để làm đầy tớ chứ đâu phải làm vợ. Thôi, mà chị không chịu đâu. Ai đời nhỏ hơn người ta những mười lăm tuổi vậy mà cứ đòi làm chồng người ta sao được.
– Nếu vậy thì có nước chị “ống chề” tới già cho mà coi!
– Hổng dám đâu, Út!
Nói rồi chị Hương đùa với Lợi bằng cách cung nắm tay lại cốc lên đầu nó một cái khá đau điếng ; vừa xoa đầu cho đỡ đau, nó không biết trả đũa chị như thế nào bèn kề miệng cắn nhẹ vào gò má chị. Chị Hương cũng không kém, ngay lập tức chị đã cắn khẽ một cái vào sống mũi nó và hai chị em cứ thế cắn qua cắn lại ; vì là đùa giỡn nên hai chị em chỉ dám cắn nhau một cách thận trọng, gần như là liếm nhau thì đúng hơn. Do những chổ cắn dính ướt nước bọt nên nhiều lúc miệng hai chị em bị trợt xuống khi cắn, trông giống như là hôn nhau vậy. Không hiểu sao mà hơi thở của cả chị Hương và Lợi lại càng lúc càng mạnh dần lên, hổn hển đứt quãng và chỉ trong chốc lát, không thể nào chối cãi được là hai chị em đã hôn nhau thiệt luôn rồi chứ không phải là cắn hay là đùa nữa. Lợi hôn vùi vào mái tóc uốn lọn xiton bồng bềnh, êm ái của người chị họ bạn dì ruột đến hơn năm phút đồng hồ sau, nó mới dịch chuyển đôi môi hôn lần xuống trán, xuống mắt chị và tuy cảm thấy ngượng ngùng vô cùng nhưng chị Hương lại lặng yên đón nhận từng nụ hôn thằng em âu yếm trao tặng cho chị. Lâu lâu, chị cũng hôn trả lại một hai cái vào má, vào mũi Lợi ; những nụ hôn hai chị em gởi nhau trong đêm mưa tầm tã càng lúc càng nồng nàn, tha thiết, đắm đuối và ngất ngây.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chị Hương |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Đụ máy bay, Truyện loạn luân |
Ngày cập nhật | 25/11/2017 08:33 (GMT+7) |