Lợi tuy buồn nẫu ruột vì cái chân nhưng trong lòng nó cũng rất vui bởi bỗng dưng nó lại có thêm nhiều thời gian để gần gũi chị Hải, người chị họ bạn dì ruột mà nó luôn quý mến, thương yêu.
Do đã hết thời gian nghỉ nên chị Hải vào buổi sáng phải đến trường Đại học Sư phạm Đà Lạt để tiếp tục học tập phân môn mới và chỉ có Lợi nằm chèo queo một mình ở nhà trên chiếc võng xếp đung đưa.
Thời gian còn lại trong ngày, chị Hải chẳng đi đâu cả, chẳng khác gì một cô hộ lý, chị thật chịu khó chăm sóc thằng em bị tai nạn từng ly từng tý một, ngay cả đến việc tắm rửa, thay quần áo cho nó chứ đừng nói chi đến việc ăn uống, giặt giũ… Đôi khi thấy nó có vẻ buồn chán, chị mở nhạc cho nó nghe rồi dìu đỡ nó đi một vòng ra cửa cho nó ngắm trời nhìn đất một lát rồi lại trở vào, giờ đây, buổi tối trước khi ngủ, chị Hải tự đặt thêm cho mình một việc nữa đó là nắn bóp hai chân thằng em cho máu khỏi bị tụ lại do ít cử động.
Trên đời này, việc gì cũng vậy, riết rồi thành quen, không có không chịu được, tối nào cũng vậy, lúc lên giường là Lợi cứ phải chờ cho chị nắn bóp hai bàn chân xong rồi thì mới ngủ được và một lần nọ, tự dưng nó bỗng có ý nghĩ là muốn sờ nắn lấy bàn chân chị Hải vì nó thấy bàn chân chị tuy nhỏ nhưng thật thon thả, trắng ngần như bông tuyết, nó đã hành động thực sự.
Chị Hải đã xê dịch bàn chân ra tỏ ý không bằng lòng nhưng sợ thằng em buồn, vả lại chị nghĩ việc ấy cũng chẳng có gì là nghiêm trọng nên chị lại để yên bàn chân cho những ngón tay Lợi sờ mó một cách vô thức mặc dù trong thâm tâm chị vẫn cảm thấy ngường ngượng làm sao ấy? Cứ vậy, mỗi đêm, khi nắn bóp chân nó, chị lại dành cho nó những phút giây thư giãn thoải mái với làn da mịn màng như lụa tựa nhung nơi hai bàn chân chị vì dầu sao đi nữa, chị cũng đã cảm thấy quen thuộc và dễ chịu, gần như không có là không chịu được thì phải? Đôi lúc, ăn quen được đằng chân lân đằng đầu, bàn tay nó sờ lên đến cả đầu gối, cả đùi chị nhưng chị vẫn lặng thinh, nhìn nó cười cười trong khi hai gò má chị cứ đỏ hây hây như trái gấc trên cành vừa chín tới.
Không thể nào dối lòng được nữa, ngày qua ngày, đêm nối đêm, do những va chạm gần gũi với chị Hải ( ngoài việc nắn bóp, sờ soạng chân của nhau, đêm đang ngủ nếu mưa lớn đổ trút xuống là hai chị em cứ ôm chặt lấy nhau cho đỡ lạnh, bớt sợ ), Lợi đành phải thừa nhận là nó đã trót lỡ… yêu thầm chị lúc nào cũng chẳng hề hay biết, vì cứ nằm mãi một chổ nên tư tưởng nó cứ lệch lạc, hết suy đông lại nghĩ tây, nó thầm nhớ lại những mối tình giữa nó với chị Đông, chị Sương, chị Liên, cô Phụng, chị Mỹ, chị Lê, cô Minh Trí rồi nó ước ao gì nó được ân ái, làm tình với chị Hải.
Có lẽ số kiếp nó là hào hoa chăng mà nó ước gì cứ được nấy nhưng lần này, lúc chị Hải ngã vào vòng tay nó thì nó cũng chưa hết nỗi bàng hoàng, ngỡ ngàng vì không sao lường trước được.
Hai mươi tám ngày sau, vui mừng tột độ quá đỗi vì Lợi được cắt bột và tuy vẫn còn đi khập khiểng nhưng dù sao cũng còn đỡ hơn là cứ phải nằm một chổ trên cái võng tòn ten gần suốt cả ngày.
Vì đầu óc phải để vào bài vở nên chị Hải không thể nào nhận ra được diễn biến tâm trạng thay đổi nơi thằng em họ và vì vậy, chị không đề phòng chi cả, chị vẫn đối xử với nó một cách chân tình bình thường như ngày nào.
Tối thứ bảy, có thời gian rãnh rỗi vì ngày mai là chủ nhật không phải đi học, chị Hải dẫn Lợi ra rừng sồi dạo mát.
Vầng trăng không tỏa sáng cho mấy nhưng hai chị em vẫn nhìn rõ từng lối đi trên con đường mòn trong rừng.
Mùi trái sồi non thơm nhẹ thoang thoảng trong gió vẫn không thể nào át nổi mùi da thịt, mùi thơm xà bông Dove, mùi hương chanh lan tỏa từ thân thể, từ mái tóc chị Hải khiến cho Lợi càng lúc càng thấy chao đảo, ngất ngây.
Nó lặng yên đi bên cạnh chị, tuy nghe chị nói chuyện nhưng trái tim và đầu óc nó cứ mãi nghĩ ngợi về chị, bất chợt, một con sóc từ trong bụi rậm bị động chay vụt ra khiến chị Hải giật mình, ôm chặt lấy nó ( tính chị rất nhát, hay sợ bóng gió hão huyền ).
Tuy cũng sợ sệt không kém gì chị nhưng nó nhanh chóng nhận ra đây chính là thời cơ tốt nhất cho nó được dịp tỏ tình với chị, nó vòng tay ôm chặt lấy tấm lưng mềm mại của chị rồi hổn hển áp đôi môi mình vào đôi môi nhỏ nhắn, mọng thắm như đóa hoa hàm tiếu của chị.
Hoảng hồn, chị Hải ú ớ nói không thành tiếng vì miệng chị bị miệng thằng em khóa chặt, chị lắc đầu quầy quậy tỏ vẻ không đồng ý và vùng vẫy chống đối kịch liệt.
– Đừng… em. Không nên… mà. Tội lỗi lắm. Người ta thấy… thì chết – Vừa thoát khỏi đôi môi Lợi, chị Hải hổn hển nói.
Trong lúc đang nghĩ đến nước cuối cùng đó là dùng sức để cưỡng hiếp chị Hải vì thấy chị phản ứng quyết liệt, nghe chị nói thế lập tức Lợi xìu xuống ngay, cơn lửa lòng của nó như là vừa mới bị một trận mưa dập tắt. Chị Hải nói đúng! Nó làm như thế rất có tội vì nó và chị không phải người dưng mà là hai chị em bạn dì ruột thân thích về đằng ngoại. Nó buông chị ra, cúi mặt lúng túng:
– Em… xin lỗi chị. Chị đừng giận… em nghe.
Chị Hải có vẻ giận ra mặt, làm thinh bỏ đi một nước về nhà, Lợi lầm lũi bước theo chị.
– Chị Hải! Chị nói gì đi chị. Chị tha lỗi… cho em
Đêm hôm ấy, chị Hải không nằm trong phòng cùng với nó nữa mà bỏ ra võng nằm trùm mền ngủ kín mít còn nó một mình gậm nhấm nỗi ân hận lỡ làng, nó sợ nhất là chị báo lại cho gia đình nó biết lỗi lầm của nó thì khi ấy nó chỉ còn nước chết mà thôi chứ không còn trông mong chi nữa.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chị Hải |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Địt chị họ, Truyện loạn luân |
Ngày cập nhật | 29/01/2018 08:43 (GMT+7) |