– Bộ ngực em lúc đó có lớn bằng bây giờ không?
– Không, hồi đó còn nhỏ síu. Nhưng chỉ mấy tháng sau, nó nổi lên trông thấy. Em phải mặc áo ngực nịt chặt lại.
Trên sân khấu, một đoàn vũ nữ mặc váy rộng, khoắc tay nhau một hàng dài nhảy múa. Lâu lâu họ đá chân lên để lộ ra cặp đùi trắng nõn. Những chiếc váy tốc lên cho người ta nhìn thấy rõ vùng da thịt u lên bên trong thật nõn nà.
Johnson nói:
– Tập luyện vài tuần nữa, anh sẽ cho em nhập với tốp vũ công này. Sau đó quen đi, Mỹ Kim sẽ huấn luyện em biểu diễn chung với nàng.
Jacklin mừng rỡ, ông chặt lấy Johnson thì thào:
– Cảm ơn anh. Em thương anh quá đi.
Johnson vuốt nhẹ má Jacklin nói:
– Bây giờ chúng ta đi ãn cái gì đã nhé.
Jacklin ngoan ngoãi đứng dậy theo Johnson ra ngoài. Chiếc xe Van kềnh càng của Johnson như một căn phòng nho nhỏ, với đầy đủ tiện nghi như cãn phòng khách sạn hạng sang. Sau bữa ăn và vài ly rượu mạnh. Johnson lái xe ra bờ biển xuống vùng Haft Moonhay. Mua vé vào bên trong. Đậu lại một chỗ vắng xe. Johnson dìu Jacklin xuống phía sau xe, vén màn cửa nhìn ra biển. Ánh trãng sáng vằng vặc, phản chiếu trên mặt biển như một chiếc thảm khổng ìô lóng lánh.
Johnson bấm nút cho cửa kính xe tụt xuống. Gió đêm lùa vào trong xe mát lạnh. Jacklin hít một hơi thực mạnh, nói:
– Em chịu không khí ở đây quá đi.
Johnson vòng tay ôm nàng vào lòng. Tự động bờ môi Jacklin tìm miệng Johnson hôn chặt. Nàng rên lên nho nhỏ trong miệng chàng. Chiếc ghế dài trong xe kéo ra đã trở thành chiếc giường nho nhỏ đủ cho hai người Năm quấn quý lấy nhau…
Sau đêm hôm đó, Jacklin bắt đầu tập luyện, và bây giờ nàng đã được theo Mỹ Kim tập nhảy múa. Tối nay Jack lin theo Mỹ Kim về nhà. Nàng không ngờ lại làm môi cho con ma cà rồng đang đeo đuôi Mỹ Klm cắn cổ.
Vào lúc gần sáng, đang nàm ngon giấc bên Mỹ Kim vì đêm qua hai đứa nói chuyện cả đêm. Tới khi thấy cần cổ tê buết, Jacklin vùng đậy thì đã muộn. Con ma cà rồng đang ôm chặt lấy nàng hút máu ừng ực. Jacklin dẫy dụa, nhưng vô ích, vòng tay cứng như thép nguội của loài ma khép chặt chung quanh thân thể nàng như một con trăn ngàn năm giữ mồi. Nhưng sự chống cự của nàng cũng đã làm Mỹ Kim thức dậy. Mỹ Kim sô con ma cà rung ra và la lên:
– Ma Yêu… Ma Yêu. Đừng giết chết cô ta.
Con ma cà rồng ngóc đâu lên nói:
– Nếu không hút hết máu cô ta, một ngày không xa, cô ấy có thể trở thành ma cà rồng như anh thì sao?
– Không hãy để cho nàng sống. Dù cho có thành ma cà rồng đi chăng nữa cũng được. Anh không thể giết chết Jacklin đâu.
– Tại sao?
– Johnson đã giao cô ta cho em huấn luyện. Bây giờ cô ấy biến mất thì em ăn làm sao, nói làm sao với anh ta đây?
Con ma cà rồng lấy tay chùi mép, buông Jacklin ra. Nàng nằm vật ra sau, thân thể rã rượi. Tự nhiên lúc này con người Jacklin thay đổi thực nhanh. Nàng thấy con ma cà rồng này như hình ảnh bốcon Rose bạn nàng năm nào. Nhất là lúc người ta phát giác ra hành động dụ dỗ nàng và tống ông ta vào tù. Hôm ấy Jacklin đã khóc ngất đi và nàng bỏ nhà ra đi tử đó. Bây giờ nàng vẫn còn thương người đàn ông này ghê hồn. Jacklin tự hứa, khi nào ông ta mãn tù. Lúc ấy đương nhiên nàng đã hết tuổi vị thành niên. Jacklin sẽ tình nguyện làm vợ ông ta cho hết cuộc sống này. Và, bây giờ thì hình ảnh con ma cà rồng như người tình năm xưa. Trong con mắt nàng, chàng như một hiệp sĩ thời trung cổ, và nàng có khác gì một cô bé nô lệ, được người hùng cứu ra khỏi cảnh bần hàn đem về ân ái.
Jacklin yếu ớt ôm lấy cánh tay trần trụi của con ma cà rồng thều thào:
– Ma Yêu… Ma Yêu, đừng bỏ em nghe anh.
Con ma cà rồng mỉm cười, nói nho nhỏ:
– Đượcđược rồi, tốt lắm, tốt lắm. Anh vừa nghĩ ra một cách sống. Chúng mình sẽ biến rạp hát Con Heo Vàng thành tồ ma cà rồng. Chúng ta sẽ hút máu hết tất.
Cả mọi người trong đó. Trử Mỹ Kim, vì nàng có Bùa Yêu trên mình, chúng ta không xâm phạm tới được.
Mỹ Kin thắc mắc hỏi:
– Đó là Bùa Yêu chứ đâu phải bùa hộ mệnh mà anh không dám xâm phạm tới.
– Tại em không biết. Nếu đó là bùa hộ mệnh thì anh còn dám tới gầm em được nữa hay sao? Nhưng Bùa Yêu cũng là một loại phép của trời đất, không loài ma nào dám xâm phạm tới nơi đó đâu.
– Em vẫn còn thắc mắc. Hôm đầu tiên, khi em đọc câu chú. Thồi vô mình anh thì anh sợ hãi chạy trốn. Tại sao bây giờ lại không còn hiệu nghiệm như vậy nữa?
Ma Yêu biết là hôm đó, Vô tình Mỹ Kim một tay nắm chiếc Bùa Yêu. Miệng đọc thầm chú thổi vô mình chàng thì Bùa Yêu nóng như lửa đốt, làm chàng chạy bán mạng. Nhưng sau này Mỹ Kim chỉ đọc thần chú mà tay không nắm lấy chữ bùa thì đâu có hiệu quả gì. Nếu nàng biết cách sử dụng này thì chàng đã khốn khổvới nàng rồi. Nghĩ vậy chàng làm bộ nói láo:
– Bây giờ anh đã quen rồi nên không sợ nữa.
– Nhưng anh nói sẽ hút máu hết mọi người trong đoàn vũ Vậy họ có sợ em không?
– Em phải biết là những ai bi anh hút máu, chưa trở thành ma cà rồng ngay được.
– Tại sao vậy?
– Tại vì những người đó còn phải được anh cho phép hút lại máu anh mới có thể trở thành ma cà rồng được.
– Vậy thì cuộc sống của họ vẫn chưn biến đổi hẳn phải không?
– Đúng vậy, nhưng chỉ có một đìêu, họ không thể sinh hoạt dưới ánh mặt trời nữa.
– Họ có cần hút máu nhưanh để duy trì cuộc sống hay không?
– Không, họ vẫn ăn uống và sống bình thường như mọi người. Chỉ có đìêu như anh vừa nói, họ không thể chịu nổi ánh sáng mặt trời nữa.
– Anh nói loài ma cà rồng trường sanh bất tử. Còn họ thì sao?
– Nếu họ chưa biến hẳn thành ma cà rồng thì vẫn sống, vẫn chết như người thường thôi.
– Nếu thế họ không còn đường chọn lựa nữa. Bắt buộc phải trở thành ma cà rồng rồi.
– Cũng vì vậy mà những người bị ma cà rồng hút máu, trở thành nô lệ cho người đã hút máu mình.
Bỗng Mỹ Kim để ý. Từ nãy tới giờ con ma cà rồng này nói chuyện với nàng như một người bình thường, chứ không còn nói năng cộc lốc như từ trước tới giờ nữa. Nàng nhìn y đăm đăm. Hình như đoán được tâm trạng Mỹ Kim.
Con ma cà rồng mỉm cười hỏi:
– Em đang thắc mắc sự biến đổi của anh phải không?
– Phải rồi, tại sao bây giờ anh nói năng lưu loát và còn thật thông minh nữa.
– Em biết anh vừa hút máu Jacklin phải không?
– Phải rồi.
– Giòng máu ấy đã biến đổi con người anh gần gũi với loài người hơn.
– Vậy từ trước tới giờ, anh chưa hút máu ai hay sao?
– Em là con người đầu tiên anh gặp trên trái đất này.
– Bộ anh mới tới từ một hành tinh khác hay sao?
– Không hẳn như vậy. Nhưng quả thực mới có mặt trong cuộc sống loài người từ cái đêm xem em trình diễn mà thôi.
Từ nãy tới giờ nàmyên bên cạnh hai người. Bỗng Jacklin lên tiếng hỏi:
– Ma Yêu ơi… em có thể xin anh một giọt máu hay không?
Con ma cà rồng quay qua hỏi:
– Có cần thiết sớm như vậy hay không?
– Hơn ai hết, anh phải biết là em ra sao rồi chứ!
Ma Yêu quay lại hỏi Mỹ Kim:
– Em nghĩ sao?
– Còn nghĩ ngợi gì nữa. Anh đã hút máu cô ta thì hãy hoàn thành cho cô ấy thành ma cà rồng hẳn đi. Nếu sống lưng chừng nửa người nửa ma nào có thích thú gì.
– Em nghĩ cũng phải. Như vậy giòng giống ma cà rồng này sẽ lan tràn như một cơn giông bão kể từ đêm nay, trên trái đất này rồi.
– Anh có hối hận không?
– Đó là câu hỏi em phải trả lời mới đúng.
– Cuộc sống của em nào có thi vi gì. Loài người trong con mắt em nào có khác gì một loài ma đâu.
– Có hẳn là như vậy hay không?
– Dù muốn chối bỏ, đó vẫn là một sự thực.
– Thế nào?
– Anh có nhìn thấy từng bè, từng lũ xúm nhau lại làm những chuyện ma quỷ trên trần thếnày, mà họ tự cho đó là quyền lực và sức mạnh của họ đó hay không?
– Đó là bản tính con người?
– Không phải! ‘
– Thế nào…
– Ma tínht.
– Có thực sự là ma tính hay không?
– Có thể nói như vậy!
– Em biết gì về ma tính chứ?
– Có phải là hành động hút máu người trực tiếp như loài ma cà rồng mới là ma hay không?
– Đó chỉ là đời sống của loài ma thôi. Không phải ma tính đâu.
– Vậy thì người hay ma nào có khác chi nhau!
– Có lẽ anh phải thử nghiệm lại điều đó.
– Có gì cần phải thử nghiệm lại nữa cơ chứ?
Bỗng con ma cà rồng cười lên khanh khách vang động cả một vùng. Mỹ Kim lạ lùng hỏi:
– Anh cười cái gì?
– Jacklin đi rồi.
Mỹ Kim ngạc nhiên hỏi:
– Nàng đi thực rồi hay sao?
– Phải, trong lúc chúng mình nói chuyện. Anh đã để.
Cho cô ta hút máu. Và, bây giờ cô ta đang bay về rạp hát.
Con Heo Vàng tung hoành nơi đó.
– Anh muốn như vậy ngay bây giờ à?
– Em chẳng vừa nói là loài người cũng có ma tính.
Thường xúm nhau lại cấu xé lẫn nhau, và cho đó là quyền lực và sức mạnh là gì.
– Có đúng như vậy hay không?
Hãy để cho Jacklin thử nghiệm lại đìêu đó.
– Nàng làm được gì?
– Khi một loài nào đó trở thành ma cà rồng. Nó vẫn còn giữ cái bản tính sơ khởi của nó lúc sanh ra. Chỉ có khác một đĩeu, cuộc sống và phép thuật tùy thuộc vào ma giới mà thôi. Jacklin vẫn còn tính người, nhưng cô ta đã có quyền lực của ma giới trong tay. Em sẽ thấy hành động của cô ta. Và, đó là trắc nghiệm của anh về con người và ma tính như lúc nãy em hỏi, có cần thiết để thử nghiệm lại hay không.
– Em bất đầu thấy hoang mang trong sự trắc nghiệm này rồi.
Hãy ngủ đi… ngủ đi và chờ đợi.
Có lẽ Mỹ Kim buồn ngủ thực rồi. Nàng vừa nghe Ma Yêu nói xong, hai con mắt đã khép lại, đi vào giấc mơ thực để dàng…
Lúc ấy trên sân khấu trong rạp hát Con Heo Vàng, màn nhung từ từ được kéo lên. Jacklin đứng giữa sân khấu ưỡn ẹo, cầm mi – crô nói:
– Kính thưa quý vị, buổi trình diễn ngày hôm nay xin được giới thiệu một vở kịch làm sống lại cuộc chinh chiến Nam – Bắc giải phóng nô lệ của ông cha ta trong lich sử lập quốc hơn 200 năm nay. Như thế, chúng tôi đã tự làm một cuộc cách mạng, để nhắc nhở quý vị về ý nghĩa của cuộc sống hiện tại. Chúng ta phải minh định lập trường, đạp đổ cuộc sống dâm loàn. Thưa quý vi. Jacklin nói như vậy có phải không thưn qúi vị. Jacklin vừa nói xong. Johnson từ hậu trường sân khấu chạy ra ngạc nhiên hỏi:
– Jacklin, em đang làm cái gì thế. Tại sao em vào đây được giờ này. Ai kéo màn nhung lên cho em vậy? Jacklin cúi đầu như chào khán giả và chìa một tay về.
Phía Johnson nói:
– Kính thưa quý vị. Anh Johnson là người anh hùng của chúng ta. Một kẻ đã dựng lên cái rạp hát Con Heo Vàng này. Thưa quý vị, có phải như vậy không thưa quý vị Johnson nhìn xuống phía dưới. Những hàng ghế thẳng tắp trống chơn, rồi lại nhìn vô thân thể ăn mặc gần như trần truồng của Jacklin. Chàng lắc mạnh đâu, rụi mắt xem có thực là mình không nằm chiêm bao hay không. Làm sao chàng có thể tin được mắt mình thấy gì ớ đây, và nghe những lời Jacklin đang nói. Cái gì cách mạng. Cái gì lập quốc 200 năm. Cái gì anh hùng. Cái gì thưa quý vị và thưa quívị Khán giả ởđâu. Những hàng ghế trống không trước mặt có khác gì một bãi tha ma.
Jacklin đã lại gần Johnson. Nàng vòng tay ôm lấy chàngbộ ngực núi lửa ngỏng cao, bật ra khỏi vạt áo ngủ. Rồi bỗng nhiên răng nanh nàng mọc dài ra. Cắm sâu vô cổ Johnson. Chàng vùng vẫy, nhưng cánh tay trần mát mẻ mịn màng kia tự nhiên cứng như thép nguội. Khép chặt thân thể Johnson lại. Từng giòng máu tuôn trào. Thân thể Johnson từ từ mềm nhũn trong tay Jacklin. Khi nàng buông chàng ra, Johnson lảo đảo té xuống sàn. Đâu óc chàng đảo điên. Hình như trên sân khấu có thêm một người nữa. Đúng rồi. Lão gác gian và Jacklin cũng lại đang ôm ghì lấy nhau và nàng đang hút máu lão ta.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Bùa yêu |
Tác giả | Hùng Sơn |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện ma |
Ngày cập nhật | 05/07/2016 22:09 (GMT+7) |