Sau phần chụp hình, lăn tay. Mỹ Kim được mời ngồi xuống ghế trước mặt một nhân viên cảnh sát cao, lều nghều. Ông ta tự giới thiệu:
– Tôi là trung sĩ Smith. Cô tên Trần Thị Mỹ Kim và đang làm việc tại rạp hát Con Heo Vàng phải không?
– Thưa ông vâng.
– Cô có thể cho tôi biết, ai giao chiếc xe taxi đó cho cô lái hay không?
– Thưa ông, nói là giao thì không đúng. Bởi vì em bi một con ma cà rồng bắt cóc lên chiếc xe đó, chở tới một cãn nhà ở bên kia cầu Golden Gate rồi y bỏ chạy, nên em mới lấy chiếc xe này lái trở về thành phố.
Viên trung sĩ cảnh sát cười lên ha hả, hỏi giọng đây diễu cợt:
– Nếu là ma cà rồng, sao nó lại không hút máu cô mà lại bỏ chạy?
– Lúc ấy em vô tình đọc câu thần chú của Bùa Yêu, thổi vô mình nó, nên nó bỏ chạy.
Hình như bây giờ thì tất cả nhân viên cảnh sát có mặt trong phòng đều phá lên cười sặc sụa. Trung sĩ Smith cố nín cười hỏi tiếp:
– Tôi không biết nhĩeu về bùa ngải á đông. Tuy nhiên, tôi đã phục vụ trong quân đội và tham chiến ở Việt Nam một thời gian khá lâu. Nếu tôi không lâm thì khi cô đọc câu chú Bùa Yêu, thổi vào người nào thì người đó phải yêu cô Chứ có đâu lại chạy dài như con ma cà rồng này?
– Thưa ông, đúng như ông nói, Kẻ bị Bùa Yêu sẽ yêu mê muội người bỏ bùa. Nhưng chính em cũng không hiểu tại sao con ma này lại chạy dài như vậy!
– Được rồi, vậy xin cô kể lại cho chúng tôi biết tất cả những sự việc đã xảy ra hôm qua.
Mỹ Kim im lặng một lát, rồi nàng từ từ kể lại hết mọi diễn biến, từ khi nhìn thấy con ma cà rồng, ở chỗ nàng biểu diễn thoátyvũ, cho tới khi bị cảnh sát bắt. Mọi ngườị trong phòng hình như ngưng mọi công việc, theo dõi câu chuyện nàng vừa kể. Nghe xong câu chuyện. Trung sĩ Smith nhăn nhó nói:
– Nghe giọng cô nói, chúng tôi biết cô rất thành khẩn nói hết sự thực. Nhtmg sự việc này khó có thể chấp nhận’ trong cuối thếkỷ 20 này. Tuy nhiên, tôi cũng ghi hết những gì cô vừa trình bày trong biên bản này để toà án quyết định.
Ngưng một lát, viên trung sĩ lại tiếp:
– Tôi rất buồn phải nói với cô ràng, Kể từ giờ phút này, cô bị quản thúc vì bị tình nghi là đồng lõa giết người tài xếxe taxi mà cô vừa kể trong câu chuyện vừa rồi.
Mỹ Kim choáng váng khi nghe lởi nói của viên cảnh sát nhưmột lời buộc tội. Tựnhiên nàngmang tội sát nhân. Mỹ Kim kêu lên:
– Trời ơi, oan cho em quá đi.
Viên trung sĩ cảnh sát nghiêng mình, nói:
– Chúng tôi rất tiếc phải làm chuyện này. Nhưng luật pháp là luật pháp. Cô có thể mướn luật sư riêng. Nếu không, chúng tôi có thể tìm luật sư miễn phí cho cô.
Mỹ Kim oà lên khóc tức tửi:
– Không… Ma Yêu ơi là Ma Yêu.
Nàng vừa dứt lời, một cơn gió thật bất thường xoáy tròn trong phòng đìêu tra. Giấy tờ bay tứ tung. Đèn điện chớp tắt liên hồi. Ngay khi ấy, con ma cà rồng đứng sừng sững bên cạnh Mỹ Kim hồi nào không ai hay. Phản ứng tự nhiên của những nhân viên cảnh sát. Mọi người đếu rút súng ra chĩa về phía con ma cà rồng. Mỹ Kim run lập cập đứng cạnh con ma cà rồng. Mặt y vẫn bình thản như không có chuyện gìxẩy ra. Một lúc sau, quay lại bảo nàng:
– Đi.
Nói xong, nắm tay Mỹ Kim, thủng thẳng đi ra cửa. Nhìêu nhân viên cảnh sát chạy lại chặn ngang nơi cửa ra vào Khi tới sát những người này, con ma cà rồng đưa tay gạt họ sang một bên nhẹ nhàng như người ta lùa những mạng nhện cản lối trước mặt. Một nhân viên cảnh sát té xấp xuống sàn nhà. Hai ba người khác bật ra khỏi lối đi. Có tiếng súng nổ chát chúa. Một nhân viên cảnh sát đứng sát trước mặt con ma cà rông đã bắn phát súng đầu tiên. Mũi súng chỉ cách mình con ma cà rồng không đầy một sải tay. Mỹ Kim rú lên, trong khi thân thể con ma cà rồng co lại ròi lại từtừđứng thẳng lên. Y thò tayvô trong mình lấy ra đâu đạn móp méo, ném xuống sàn nhà, đầu đạn lăn lông lốc trước mặt mọi người. Rồi y lại thản nhiên nắm tay Mỹ Kim đi ra ngoài.
Trong khi mọi người đang hốt hoảng, một cơn gió lạ lại thổi xoáy lên. Đèn điện chớp tất liên hồi. Mặt đất như rung chuyển, và con ma cà rồng biến mất.
Sự việc xảy ra thật bất thường. Nó lại chứng tỏ những lời Mỹ Kim khai là đúng sự thật. Nàng đứng lớ ngớ ngay trước cửa sở cảnh sát trong khi con ma cà rồng đã biến mất tự bao giờ. Vừa khi đó, ông chủ rạp hát Con Heo Vàng cùng một luật sư tới bảo lãnh cho nàng được tại ngoại. Nhân viên cảnh sát làm thủ tục cho Mỹ Kim ra về ngay. Nhìêu người vẫn còn hoang mang về sựviệc vừa xảy ra. Không ai có thể tin được ở cuối thế kỷ thứ 20 này mà chuyện ma quỷ lại xuất hiện ngờ ngờ như vậy.
Ra tới ngoài bãi đậu xe. Vi luật sư trẻ tuổi mỉm cười bảo Mỹ Kim.
– Khi ông Johnson mời tôi tới lo cho cô về vụ này. Quả thực tôi hết sức phân vân, vì ai cũng biết là tội sát nhân không thể dễ gì mà tại ngoại ngay được. Nhất là ông ấy bảo tôi bằng mọi cách phải lãnh cô ra bằng được, vì không có cô tnnh diễn đêm nay, khán giả dám làm loạn lắm.
– Dạ, em xin cảm ơn luật sư…
– Tôi hỏi thực cô nhé. Cô có biết hung thủ tại sao lại xuất hiện đúng lúc như vậy không?
Mỹ Kim lắc đầu, nói:
– Em cũng không biết tại sao.
– Thú thực với cô. Đọc phúc trình của cảnh sát về vụ này làm tôi nhức đầu quá. Tôi có cảm tưởng họ viết một chuyện giả tưởng thì đúng hơn. Cái anh chàng hung thủ kia quả thực là một con ma cà rông hay sao?
Dạ, em nghĩ như vậy.
– Còn cô có Bùa Yêu thực à?
Mỹ Kim nhìn anh chàng luật sư trẻ tuổi mỉm cười. Nụ cười đầu tiên của nàng trong buổi sáng hôm nay.
– Luật sư có muốn thử không?
Một cái nháy thật điếm trên mắt vi luật sư trẻ trung, anh ta nói nho nhỏ:
– Nếu cô cho phép. Tối nay sau khi cô trình diễn, tôi được hân hạnh mời cô đi ăn khuya.
My Kim nhìn ông chủ rạp hát Con Heo Vàng như thầm hỏi ý. Ông ta cười thực tươi, nói:
– Nếu cô bằng lòng đi ăn khuya với anh bạn luật sư này, tôi xin đãi hai vị tất cả chi phí đêm nay.
Anh chàng luật sư mừng rỡ, bắt tay ông chủ rạp hát Con Heo Vàng ngay.
– Được ông mở lời là quý hóa lắm rồi. Chúng tôi không dám làm phìên ông đâu. Xin hẹn gặp lại quý vị tôi nay.
– Nhất định là như vậy rồi. Chào luật sư, và xin cảm ơn ông thực nhìêu.
Chờ cho vị luật đi khỏi. Johnson mới nói với Mỹ Kim.
– Hết chuyện rồi. Bây giờ chúng ta về thôi.
– Dạ.
– Chắc cô buồn ngủ lắm rồi. Để tôi đưa cô vê nhà nghỉ nhé.
– Dạ, cảm ơn anh Johnson. Anh đưa em tới Chinatown lấy xe là được rồi. Tối nay em còn cần xe đi làm nữa.
Xe chuyển bánh. Bây giờ mặt trời mới bắt đầu chiếu những tia sáng đầu tiên trong buổi sáng nay. Hai mắt Mỹ Kim rũ lại, nàng cảm thấy buồn ngủ tới kinh hồn…
Như thường lệ, tối nay đúng 8 giờ chìêu, rạp hát Con Heo Vàng lại mở cửa trình diễn. Có lẽ nơi đây khá nổi tiếng vì có nhiều vũ công trẻ đẹp và biểu diễn nghệ thuật hơn các nơi khác. Màn biểu diễn của Mỹ Kim vẫn là ăn khách nhất. Hình như khán giả ngưỡng mộ người vũ nữ biểu diễn thoát y này vì cái đẹp hai dòng máu của nàng. Với khuôn mặt á đông, nhưng lại có một thân hình nay nở không thua gì các đào hát điện ảnh đương thời. Dáng dấp rất quý phái và đài các của nàng lại làm cho khán giả điêu đứng hơn bất cứ vũ công nào trong thành phố này. Nhất là đêm nay, bản tường trình buổi chìêu của báo chí địa phương đã làm cho nhìêu người hiếu kỳ kéo nhau tới rạp hát Con Heo Vàng đông hơnbao giờhết. Nhìêu người đã phải ra về vì hết chỗ.
Người ta đồn là cô vũ nữ hai dòng máu này có một nghệ thuật biểu diễn thoát y hấp dẫn được cả quỷ thần. Thiên hạ quả thật không nói ngoa. Vì trong khi trình điễn, nàng đã làm cho khán giả nhìêu khi muốn nghẹt thở. Những động tác thoát y khích thích tới đứng tim. Mỗi cử động, mỗi cái ve vuốt, uốn éo, đều làm cho mọi người phải run lên. Có một đìêu đặc biệt trong khi Mỹ Kim biểu diễn thoát y là ban tổ chức đã lồng âm thanh của chính nàng vào màn biểu diễn. Những âm thanh rên rỉ đi liền với cáo động tác trên sân khấu của nàng đã làm cho khán giả tưởng nàng thì thầm, âu yếm với chính mình. Mỹ Kim thường rên lên:
– Ơ. Ơơơ… a. N. H… anh… anh ơ. Ơ. Ơ. Ơi…
Lúc ấy ánh đèn từ tử diu lại và tiếng kèn đồng réo rắt làm cho khán giả phải ngây ngất. Và đêm nay, cũng vậy. Tiếng thì thào của nàng cũng rên rỉ trong ánh sáng từ từ dịu lại. Nhưng bất chợt, đèn pha bật lên tứ phía sáng như ban ngày, rọi thẳng vào một góc rạp hát. Mọi người bàng hoàng như vừa tỉnh một cơn mê và đang đi vào nơi chiến địa.
Đúng là một bãi chiến trường. Những tiếng nổ chát chúạ trên sân khấu nơi Mỹ Kim đang đứng run lẩy bẩy, ngơ ngác, ôm mớ quần áo che đi những vùng da thịt nàng vừa cởi ra một cách thật vụng về. Ở một góc sân khấu, lửa phun ra trong màn khói mờ mịt. Và, nơi góc rạp hát với những ánh đèn pha chiếu sáng kia, soi rõ một người mặc áo choàng đen cao lớn, bay vút lên sân khấu. Anh ta nắm lấy mớ quần áo trong tay Mỹ Kim, sồ tung ra, để thân thể nàng trần truồng trở lại. Đèn pha vụt tắt. Tiếng kèn đồng réo lên. Đèn màu bật sáng làm màn biểu diễn trên sâu khấu càng thêm man dại và hấp dẫn hơn bất cứ màn trình diễn nào từ trước tới giờ.
Khán giả sau phút bàng hoàng. Bây giờ vỗ tay ào ào về sáng kiến của một màn biểu diễn thoát y thực táo bạo, làm mọi người phải giật mình, hoảng hết. Anh chàng luật sư làm thủ tục bảo lãnh Mỹ Kim ra khỏi sở cảnh sát sáng nay, đang ngồi trên hàng ghế danh dự, sát sân khấu phải toát mồ hôi, hào hễn nói với lão chủ rạp:
– Các anh làm tôi sợ muốn đứng tim. Vừa rồi lại tưởng con ma cà rồng xuất hiện thực.
Johnson mỉm cười:
– Đây là sáng kiến của cô Mỹ Kim. Nếu anh đểý, phần trình diễn vừa rồi đã được rút ngắn rất nhĩeu so với hàng ngày, màn biểu diễn kết thúc chưa đầy 20 phút.
– Thường thường cô ta phải biểu diễn bao lâu.
– 40 Tới 45 phút.
– Nghĩa là cô ta phải biểu diễn ít nhất thêm 20 phút nữa.
– Đúng thế.
– Và, các anh lợi đụng bản tường trình chĩeu nay của giới truyền thông, về vụ con ma cà rông bắt cóc Mỹ Kim, để làm màn biểu diễn nghẹt thở này phải không?
Johnson cười khà khà đắc ý nói:
Tôi đã nói với anh là ý kiến đó của Mỹ Kim mà.
– Cô ta có dụng ý gì?
– Có lẽ chút nữa anh hỏi cô ấy xem.
– Anh coi kìa, màn biểu diễn thật táo bạo. Không biết tối qua, con ma cà rồng có hành động như vậy không?
Johnson cười lớn hơn.
– Nếu nó biết làm nhưthếnày. Nhất định tôi phải kiếm y ký hợp đồng dài hạn để y trình diễn thường trực ở đây.
– Tôi hy vọng nó là một người bình thường như chúng ta:
Anh đã đọc biên bản của cảnh sát, và cả những bà tường trình về vụ này trên báo chí rồi phải không? Biên bản của cảnh sát thì thật là khó hiểu. Nhưng các bài tường trình có tính cách phóng sự giật gân câu đọc giả thôi.
– Anh khống tin nó là ma sao?
– Trừ trường hợp tôi nhìn thấy tận mắt.
– Anh có muốn trường hợp đó xảy ra hay không?
– Đó là một điều thích thú.
Bỗng anh chàng khán giả ngồi bên trái Johnson nói:
– Thật sao?
Johnson quay sang bên cạnh, nhìn người vừa nói câu trên. Anh ta là một khán giả trẻ tuổi. Nét mặt thực trầm tĩnh. Trong khi mọi người chung quanh chồm lên reo hò, la hét hưởng ứng màn trình diễn thì anh ta ngồi bất động. Mắt đăm đăm nhìn lên sâu khấu. Johnson mỉm cười xã giao với anh ta, nói:
– Anh có vẻ không hứng thú với màn trình diễn này lắm phải không?
– Không.
– Tại sao vậy?
– Bậy bạ.
Tại sao anh biết là bậy bạ. Ma cũng như người thôi, khi yêu cùng có một hành động như nhau. Không.
– Không là làm sao?
– Sai.
– Không lý anh hiểu rõ về tình yêu của loài ma à?
– Đúng.
Johnson cười ha hả.
– Tôi rất thích kiểu nói chuyện của anh.
– Tại sao?
– Có duyên lắm, có duyên lắm. Chúng mình có thể đi uống với nhau vài ly rượu mạnh sau khi mãn hát hay không?
– Được.
Johnson chìa tay bắt tay người khán giả trẻ tuổi ngồi bên, như cảm ơn sự chấp nhận lời mời của mình. Khi nắm bàn tay anh chàng khán giả này, bỗng Johnson lạnh mình vì bàn tay anh ta còn lạnh hơn nước đá nữa. Johnson vội vã rụt tay về, nói:
– Chắc anh đã biết vụ Kỹ Kim bị một con ma cà rồng bắt cóc. Đem tới một biệt thự, bên kia cầu Golden Gate cả đêm mà báo chí tường trình chìêu nay rồi phải không?
– Biết.
– Vậy anh cho là sáng kiến trình diễn này của Mỹ Kim lại có thể sai được hay sao. Hay là anh cho là báo chí nói tầm bậy?
– Đúng.
– Cái gì đúng?
– Báo chí.
– Vậy chắc anh cũng biết Mỹ Kim là người Mỹ hai dòng máu. Nhưng nét á đông của cô ta nhìêu hơn. Vả lại cô ta sinh trưởng và lớn lên ở Việt Nam. Chỉ tới Mỹ có ít năm nay thôi.
– Biết.
– Nếu anh biết như vậy thì phải hiểu là cô ấy có rất nhìêu kmh nhiệm về ma quỷ. Nghe nói những nước có chiến tranh lan tràn cả trăm năm như Việt Nam thì nhìêu ma lắm.
– Đúng.
– Vậy thì lý do anh cho là màn biểu diễn trên sai, có vẻ không được công bằng cho lắm phải không?
– Không.
– Tại sao?
– Không khóc…
– Chỉ vì cô ta không khóc trên sân khấu như lúc bị con ma kia hãm hiếp thôi hay sao?
– Không chống cự…
– Còn gì nữa?
– Không la hét… không chạy trốn…
Johnson lại cảm thấy thích thú vì những ý kiến của anh chàng khán giả trẻ tuổi này. Nó có vẻ thực tế và đúng đắn lắm.
– Nếu tôi mời anh biểu diễn trong vai con ma cà rồng vào tối mai, anh có nghĩ là sẽ làm trọn vẹn được vai trò đó hay không?
– Được.
Ngay lúc ấy, màn trình diễn của Mỹ Kim cũng vừa chấm dứt. Anh chàng luật sư vội vàng đứng dậy, bảo Johnson:
– Xin phép anh cho tôi vào hậu trường đón Mỹ Kim nhé.
Johnson vui vẻ nói:
– Xin luật sưcứ tự nhiên. Nàng đã hứa đi ăn khuya với anh đêm nay rồi mà.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Bùa yêu |
Tác giả | Hùng Sơn |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện ma |
Ngày cập nhật | 05/07/2016 22:09 (GMT+7) |