Khánh giật mình tỉnh giấc, chậm chạp mở mắt ra, trước mắt anh là một màu trắng tinh chói lòa. Sau khi chớp mắt vài cái để định thần lại một chút thì anh mới nhận rõ được đó là cái trần nhà màu trắng tinh của một căn phòng nhỏ. Anh có cảm thấy như ai đó đang bóp chặt bàn tay mình, bàn tay ấy nóng hổi, ẩm ướt và run rẩy. Có tiếng sụt sịt, ai đó đang khóc!? Khánh khẽ cúi nhìn xuống bàn tay mình thì anh thấy Dũng, nước mắt Dũng lưng tròng. Thấy Khánh mở mắt ra, Dũng mừng rỡ, ôm chầm lấy anh mà cười trong tiếng khóc:
– Tỉnh rồi, hay quá tỉnh rồi… trời ơi làm sợ muốn chết.
Khánh nhìn đôi mắt đỏ hoe của Dũng, rồi anh lại liếc nhìn xung quanh, dường như anh đang nằm trong bệnh viện. Chiếc giường bên cạnh phủ “ra” trắng tinh, nhưng không có bệnh nhân nằm ở đó, mà bù lại có vài gói quà và giỏ trái cây được đóng gói rất đẹp mắt xếp chồng lên đó.
Khánh ngạc nhiên hỏi:
– Đây là đâu?
Dũng thều thào:
– Bệnh viện.
Khánh ngơ ngác nhìn quanh:
– Quà của ai mà nhiều quá vậy?
Dũng khẽ đáp:
– Quà Noel của Khánh đó! Trong người thấy sao rồi?
Khánh nhìn Dũng đáp qua loa:
– Không sao. Chưa Noel mà sao tặng sớm vậy?
Dũng phì cười chỉ đồng hồ treo trên vách tường:
– Đồng hồ đã là 1h30 sáng rồi. Merry Christmas!
Khánh mỉm cười trìu mến nhìn Dũng, chưa có người bạn nào ở bên anh đên Noel và chúc anh như vậy cả. Anh hít một hơi dài đón nhận cảm giác lâng lâng, vui sướng và thì thào:
– Merry Christmas!
Khánh hết nhìn đống quà rồi lại nhìn đồng hồ, anh nhìn vào mắt của Dũng dò hỏi:
– Sao Dũng không về nhà ăn Noel?
Lúc này Dũng mới nhổm dậy khỏi người anh, nhoẻn nụ cười:
– Bởi vì Dũng muốn ở lại với Khánh.
Khánh nhăn nhó nhìn Dũng, anh không hiểu chuyện gì đã xảy ra hết. Anh cố nhớ lại chuyện đã xảy ra với anh sáng nay… phải rồi, anh té xuống, tay đập vào thềm nhà, đầu đập xuống đất, cảm giác đâu đớn vô cùng. Nhưng giờ không còn nữa, mà dường như là bị tê dại đi thì đúng hơn… rồi có lẽ anh đã được đưa vào đây. Anh nghĩ có lẽ ba mẹ anh đã đến, nhưng tại sao mẹ anh lại không ở lại với anh mà lại là Dũng?
Dường như hiểu được Khánh đang nghĩ gì, Dùng bèn khai thật:
– Um… thật ra Dũng bảo ba mẹ Khánh cứ về lo nhà cửa, vả lại còn thằng bé nữa. Còn mọi chuyện ở đây đã có Dũng lo được. Khánh biết không, Dũng phải ngồi năn nỉ và trấn an họ dữ lắm họ mới đành để Khánh lại cho Dũng đó chứ. Ngày mai ba mẹ Khánh sẽ vô sớm thăm Khánh đó, đừng lo.
Dũng nói với nét mặt bình thản, nhưng với điều này đã khiến Khánh xúc động rưng rưng nước mắt. Anh không ngờ rằng mình lại có người bạn tốt đến vậy, Dũng quan tâm và lo cho anh đến tận tình, quả là không có tình bạn nào đẹp bằng. Trong lòng anh cảm thấy thật ấm áp, thật nhẹ nhàng, không biết tại vì những hành động ấy của Dũng hay chỉ đơn giản bởi vì Dũng đang ở bên anh. Cái cảm giác đó thật khó tả.
Khánh nhỏ nhẹ:
– Nhưng…
Nhưng Khánh chưa kịp nói hết câu thì Dũng đã cắt ngang:
– Tại sao chứ gì?
Khánh tròn mắt rồi khẽ gật đầu. Dũng mỉm cười đáp:
– Thật ra năm nào cũng ăn Noel ở nhà, năm nay đổi “gió” ăn trong “bệnh viện” cũng hay lắm mà.
Câu nói nửa thật nửa đùa của anh khiến Khánh không khỏi bật cười.
Dũng nói tiếp luôn:
– Thật ra ở nhà với ở đây cũng có gì khác biệt? Ở nhà cũng chỉ có một mình và dì Ba thôi. Trong này đông người vui hơn, vả lại còn Khánh nữa, không lẽ bỏ Khánh nằm đây buồn chết à?
Khánh chỉ biết phì cười. Thật ra anh cũng đã biết hoàn cảnh gia đình của Dũng rồi, ba mẹ Dũng thường xuyên đi công tác nước ngoài nên việc một hai tháng vắng nhà là chuyện bình thường. Chỉ còn có dì Ba là bà con họ hàng xa, lên giúp việc nhà và chăm sóc cho Dũng từ tấm bé. Dũng cũng đã quá quen với điều đó, do vậy mà anh đã biết sống tự lập một mình ngay từ nhỏ, mọi chuyện anh giải quyết trong nhà đều đâu ra đó, đầy sức thuyết phục mọi người. Có lẽ vì vậy mà trông anh khá chính chắn so với bạn bè cùng lứa tuổi như anh. Vì thế Khánh không lấy làm lạ gì lắm khi mà ba mẹ anh đã bị Dũng thuyết phục để anh ở lại cho Dũng chăm sóc.
Lặng yên một chút, Khánh nhìn sang đống quà bên kia hỏi:
– Mấy gói quà kia là của những ai vậy Dũng?
Dũng mỉm cười giải thích:
– Ba gói quà nhỏ nằm trên kia là của Ly, Dung và Thanh gửi tặng Noel cho Khánh đó.
Thấy Khánh còn chưa hết ngạc nhiên, Dũng tiếp luôn:
– Còn gói lớn hơn màu xanh kia và giỏ trái cây là của dì Ba thay mặt ba má Dũng tặng Khánh, còn gói lớn nhất là của Dũng đó.
Khánh mỉm cươì cảm động nhìn Dũng vừa chỉ giỏ trái cây cạnh bên.
– Còn giỏ này…
Dũng nhanh nhảu tiếp lời Khánh:
– Của lớp Khánh đó, cô Chủ nhiệm và mấy bạn lớp Khánh đến thăm vừa về khi chiều. Còn giỏ trái cây lớn này là của ba mẹ Khánh nè. Kỳ này cho Khánh ăn trái cây mệt xỉu luôn…
Vừa nói anh vừa nhìn Khánh cười khúc khích. Khuôn mặt Dũng lúc này đã ráo hẳn nước mắt, tuy nhiên mắt vẫn còn đỏ hoe, chắc hẳn là Dũng đã khóc lâu lắm rồi.
– Sao Dũng khóc vậy?
Dũng sực nhớ vội đưa tay dụi mắt:
– Hì hì… tại Dũng sợ… ờ… Khánh không tỉnh lại đó mà. Có đau lắm không?
Nghe Dũng hỏi Khánh mới chợt sực nhớ đến chuyện đã xảy ra, bất giác anh nhìn xuống cánh tay trái của mình, nó đã được bó bột cứng ngắc. Dũng nhìn vào mắt Khánh đầy vẻ thương xót, nước mắt của Dũng lại như muốn chực trào ra, anh nắm chặt hơn bàn tay kia của Khánh, giọng run run:
– Dũng xin lỗi…
Nói rồi như không còn kềm được nữa, anh gục mặt xuống tay của Khánh mà khóc như một đứa trẻ nít. Khánh bối rối không biết phải làm sao, anh cố nâng bàn tay kia lên để vỗ về Dũng nhưng không được, nó nặng chịch như cả tấn bột vậy. Không hiểu sao anh không thấy đau đớn gì cả, trong lòng anh giờ đây rất hạnh phúc và ấm áp vô cùng. Anh khẽ nâng mặt Dũng lên với bàn tay còn lại mà đôi tay của Dũng hãy còn đượng giữ chặt lấy, anh nhìn Dũng thật hiền hòa:
– Khánh không đau đâu, đừng khóc mà… bây giờ không sao nữa rồi.
Anh vuốt ngang nước mắt Dũng.
– Đừng khóc, Khánh chịu không nổi là khóc theo đó… Khánh không sao đâu, rồi sẽ mau khỏi mà…
Anh nói rằng anh chưa khóc nhưng thật ra nước mắt anh đã rưng rưng rồi. Anh vừa đau lòng vừa hạnh phúc vì anh thấy Dũng khóc vì anh.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Bí mật trái tim |
Tác giả | Latino |
Thể loại | Truyện sex gay |
Phân loại | Truyện đam mỹ, Truyện đồng tính |
Ngày cập nhật | 04/08/2020 11:42 (GMT+7) |