– Hết chỗ! Mình chỉ có thể đứng chờ có chỗ thôi. Thôi đi, Hào chở Khánh tới chỗ khác…
Nhưng Khánh đã lắc đầu cắt ngang:
– Không sao, chờ bao lâu?
Hào nhún vai:
– Không biết nữa, chỗ quỷ này bao giờ cũng vậy…
Khánh mỉm cười đi thẳng về phía quầy Bar làm Hào phải đi theo anh. Anh ghé vào tai Hào thét lớn:
– Đứng cũng được, tao thích chỗ này!
Hào chưng hửng nhún vai đồng ý.
Một cô bé vẻ như là tiếp viên tươi cười chào Hào và mời anh và Khánh dùng nước. Hào nhanh nhảu kêu Corona, rồi anh ngập ngừng nhìn Khánh bởi anh không biết Khánh uống gì. Khánh mỉm cười nói:
– Mày uống gì thì tao uống cái đó.
Hào phì cười nhìn Khánh vô cùng ngạc nhiên. Khánh hét vào tai Hào:
– Sao hả? Bộ nhìn tao lúa lắm sao?
Hào bật cười nói trả:
– Không, không… tao không nghĩ là mày uống bia thôi.
Khánh lườm mắt nhìn Hào khiến hắn cảm thấy như bị đông cứng lại. Khánh vui vẻ nói:
– Ê, chỗ này vui quá.
Hào mỉm cười đáp:
– Ờ, tao cũng ít khi đến đây lắm. Nhưng nếu mày thích thì tao chở mày đến đây hoài.
Khánh quay nhìn Hào mỉm cười đáp:
– Thật chứ? Vậy thì tao phải cảm ơn mày.
Rồi anh với tay lấy hai chai bia mà Hào đã gọi, đưa Hào một chai rồi anh đưa chai còn lại cụng vào chai bia của Hào.
– cảm ơn.
Hào phì cười đáp:
– Không có chi.
Khánh nhìn quanh quất khắp quán. Đây đó là những người sang trọng, có vẻ là dân làm ăn. Còn có vài bàn là những cô cậu thanh niên trẻ măng, có khi còn nhỏ tuổi hơn cả anh nữa, nhưng bọn họ có vẻ rất sõi đời. Chợt Khánh nhận ra một người đang ngồi bàn ở tít đằng đầu quầy Bar bên kia nhìn anh và giơ chai bia trên tay lên chào. Khánh nhoẻn miệng cười, anh cũng giơ chai bia lên và chào đáp lại. Người khách đó trông có vẻ ngoài 30 rồi, ăn mặc rất lịch lãm, khuôn mặt trông cứng cỏi và điển trai. Hắn ta khẽ thì thào gì với cô bé tiếp viên gần đó không rõ, rồi nhình anh mỉm cười. Một lúc sau thì cô bé đó đến ghé tai Khánh và nói:
– Anh ơi, anh Phúc mời anh đến ngồi chung bàn cho vui.
Khánh mỉm cười gật đầu, đoạn anh quay sang kéo tay Hào tiến về phía bàn của Phúc.
Khánh ngạc nhiên khi thấy Hào nhoẻn miệng cười chào Phúc và bắt tay anh ta rồi chao mọi người xung quanh bàn. Có vài người cùng ngồi với Phúc, và có lẽ Hào cũng quen với những người này.
Phúc mỉm cười mời hai người Khánh ngồi rồi anh ta giới thiệu bạn bè cho Khánh biết. Thì ra những người kia đều là bạn bè làm ăn với Phúc, nhìn bọn họ cũng có vẻ chênh lệch tuổi tác với nhau khá lớn. Có một thằng bé tuổi chỉ độ khoảng 17 là cùng, và lớn tuổi nhất có lẽ là bằng tuổi với Phúc. Khánh mỉm cười chào đáp với tất cả mọi người và bọn họ cũng vui vẻ chào anh.
Hào vui vẻ hỏi han Phúc vì lâu ngày gặp lại. Và lúc đó Khánh mới biết thì ra hắn ta mời Khánh đến ngồi là vì thấy Hào đi chung với anh. Và ban nãy hắn ta đã có mời Hào ngồi chung nhưng Hào ngại Khánh không chịu nên đã từ chối. Khánh mỉm cười hỏi han Phúc xã giao qua loa vài câu. Phúc thì hỏi Khánh nhà ở đâu, quen Hào lâu chưa, v… v… theo lẽ thường thì Khánh sẽ rất khó chịu với những câu hỏi đại loại như vậy, nhưng bây giờ anh đã khác. Chuyện trò một hồi giữa ba người thật vui vẻ, Phúc mời Hào và Khánh cùng đi ăn tối với mọi người. Khánh đang phân vân không biết sao nên anh nhìn Hào dò hỏi. Hào nhún vai lắc đầu đáp:
– Không được anh ơi, bây giờ cũng trễ rồi. Bữa khác đi, em phải đưa bạn em về.
Phúc ra chiều tiếc rẻ nhìn Khánh đáp:
– Em về trễ không được à?
Khánh mỉm cười đáp:
– Không sao đâu anh, mình còn gặp nhau mà, hẹn anh khi khác nha…
Phúc mỉm cười mừng rỡ:
– Hứa rồi nha…
Đoạn Phúc đưa Khánh tấm danh thiếp của hắn ta. Khánh liếc đọc nhanh qua. Thì ra Phúc là một tay trưởng phòng của một công ty xây dựng. Khánh và Hào từ giã mọi người và vui vẻ ra về.
Trên đường về Hào không dám mở miệng hỏi han gì Khánh mặc dù có nhiều điều anh rất muốn biết, rất thắc mắc. Một lúc sau, Khánh lên tiếng hỏi:
– Sao không nói gì hết vậy? Chở tao về nhà thiệt hả?
Hào giật mình bèn hỏi:
– Ủa, không phải mày phải về nhà sao?
Khánh dửng dưng đáp:
– Không. Đi một vòng Sài Gòn đi.
Hào ừ hử, anh bèn chiều theo ý của Khánh.
Một lúc sau Khánh lại cất tiếng hỏi:
– Thằng cha Phúc là gì của mày?
Hào giật bắn mình, suýt nữa thì đảo xe. Hắn lắp bắp nói:
– … sao mày biết?
Nói xong câu đó hắn lại tự chửi mình ngu quá xá. Quả thật không hiểu sao với Khánh thì hắn lại hóa ra là một thằng ngốc chính hiệu. Khánh bật cười ha hả nói:
– Tao thấy cách tụi bay nhìn nhau là tao biết rồi. Hai tụi bay đã từng quen nhau lâu rồi phải không?
Hào biết không còn cách nào khác bèn thú nhận:
– Ừ… nhưng mà…
Khánh phì cười nói:
– Yên tâm đi, tao không có ý gì đâu.
Hào ừ hử không đáp. Khánh tiếp luôn:
– Sao cũng được, về nhà mày đi.
Hào trợn mắt nhìn Khánh nói:
– Mày qua nhà tao làm gì?
Rồi anh lại thấy tự mình dồn mình vào đường cùng, không hiếu sao anh lại có thể nghĩ ra một câu hỏi ngớ ngẩn như vậy. Khánh ngơ ngác hỏi Hào:
– Tao chưa biết nhà mày mà. Với lại tao không tính về nhà tối nay. Tao qua nhà mày ngủ, ok?
Hào điếng người không biết trả lời sao. Khánh khẻ siết chặt hơn vòng tay anh rồi nhoẻn miệng cười rỉ vào tai Hào:
– Về nhà đi…
Hào như được đưa lên chín tầng mây, anh không tả nổi cảm giác của mình là như thế nào nữa. Từng lời nói của Khánh êm ái rót vào tai anh, từng hơi thở dồn dập, ấm áp khẽ phà vào gáy khiến anh cảm giác lâng lâng bay bổng. Anh ước gì mình ở nhà ngay lập tức.
Khu nhà của Hào cũng khá yên tĩnh. Con đường hẻm chỉ có vài ngọn đèn nhá nhem chiếu sáng một khoảng không khiêm tốn. Cả hai đi khá sâu vào trong con hẻm, Hào đỗ xe vào trong một khu vườn nhỏ trước cửa một ngôi nhà khang trang. Từ trong nhà chỉ còn hắt ra những tia sáng đỏ lè, yếu ớt.
Hào bối rối quay sang Khánh ấp úng:
– Mẹ… ờ chắc là ngủ… ờ vô nhà đi…
Ngó bộ dạng của Hào mà Khánh cứ nhoẻn miệng cười miết khiến Hào càng đâm ra bối rối hơn, nói năng không ăn nhập vào đâu.
Khánh bước vào nhà trước, Hào dắt xe theo vào. Ngôi nhà được bày biện rất nghệ thuật, ấm cúng. Trên mấy bức tường treo vài khung ảnh, vài bức tranh sơn dầu, ở giữa phòng là một bộ ghế salông… đèn bàn kiểu theo mốt Hongkong, vài chiếc đèn gắn tường kiểu lạ mắt… mọi thứ tuy chỉ lờ mờ dưới ánh sáng đỏ leo lét trên cái bàn thờ sát tường phía trước, nhưng Khánh cảm giác được sự ấm cúng, bình yên ở đây.
Hào với tay định bật đèn phòng nhưng Khánh đã khoát tay cản anh lại.
– Đừng mở. Mắc công phiền mẹ và em mày ngủ.
Hào mỉm cười đáp:
– Thật ra Mẹ anh ngủ trên lầu. Thằng Châu thì đang ngủ trong phòng anh, mỗi người mỗi phòng, mở đèn dưới này có ảnh hưởng gì trên đó đâu?
Khánh mỉm cười không đáp, anh kéo Hào lại phía mình, vòng tay ôm ghì lấy Hào. Anh cảm thấy sức sống trong con người ấy đang trỗi dậy. Hơi thở người con trai ấy kề sát bên khuôn mặt anh. Hơi nóng hừng hực của Hào như quyến rũ lấy anh từng phút, từng giây. Rồi như cùng một lúc, cả hai cùng hôn nhau mãnh liệt.
Hào đẩy nhẹ người Khánh nằm xuống chiếc ghế salông. Thân người Khánh nóng hừng hực như đang bốc lửa, mùi hương da thịt xộc vào mũi anh mời gọi. Hào ôm hôn Khánh một cách điên cuồng…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Bí mật trái tim |
Tác giả | Latino |
Thể loại | Truyện sex gay |
Phân loại | Truyện đam mỹ, Truyện đồng tính |
Ngày cập nhật | 04/08/2020 11:42 (GMT+7) |