Bữa nay cũng như mọi bữa khác, anh bỏ dở bữa cơm chiều và lại vào phòng mình ngẫm nghĩ. Anh liếc nhìn hình ảnh mình trong gương rồi phì cười chán nản. Anh đã tiền tụy nhiều, xanh xao hẳn ra, râu đã mọc đầy cằm, hai mắt sâu hoắn vì nhiều đêm không ngủ. Khánh ngồi tư lự chìm đắm trong quá khứ, mọi chuyện đã là của một năm trước rồi. Đã là một thời gian dài. Kể từ cái ngày kinh khủng ấy, anh nhớ Dũng lắm. Anh đã buồn, đã khóc, đã giận… cái gì anh cũng đã làm hết rồi… Nhưng Dũng vẫn không hề quay trở lại. Và cho tới cái ngày thằng Thy nó báo cho anh biết rằng Dũng đã qua Nhật thì mọi tia hy vọng nhỏ nhoi của anh đều tắt phụt đi như ngọn đèn trước gió. Dũng đã bỏ anh! Sự thật đã phơi bày, không một lời đôi co, không một lời giải thích… Tuy vậy anh vẫn còn nhớ như in cái ngày anh và Dũng yêu nhau, vẫn cảm thấy còn hơi ấm của người anh yêu quanh quẩn đâu đây. Khánh thở nhẹ nhàng, ngây ngất trong cái hương vị tình yêu ban đầu mà anh có. Nhưng chỉ được một lúc, anh lại về với thực tại, với chính mình, con người mình. Dũng đã rời xa anh, không và không bao giờ quay lại nữa. Đó là sự thật! Khánh bất chợt mỉm một nụ cười bí ẩn. Trong đầu anh đã có được một quyết định mới.
Khánh với tay gọi điện thoại cho Thy.
– A lô, Thy nghe…
Khánh đáp:
– Mày có số điện thoại của thằng Hào không? Cho tao đi.
Thy lưỡng lự hỏi:
– Tự dưng mày hỏi nó làm gì?
Khánh mỉm cười nói:
– Không có gì, buồn quá kiếm người nói chuyện thôi.
Thy phì cười thở ra:
– Thì ra vậy… ok…
Khánh ghi vội mấy con số Thy vừa đọc xong mà phì cười:
– Trời ạ, số điện thoại nhà giàu có khác…
Thy cũng bật cười ha hả:
– Ừa, số đẹp thiệt… ờ phải rồi, hôm kia thằng Dũng nó…
Nhưng thy chưa kịp nói đã bị Khánh tạt ngang:
– OK, cảm ơn mày…
Khánh cúp máy. Không biết đây là lần thứ mấy chục Thy bị Khánh dập máy ngang xương mỗi khi anh nhắc đến Dũng. Anh chỉ còn biết thở dài thượt…
Khánh mỉm cười quay số máy của Hào. Cũng phải một hồi lâu lắm mới nghe tiếng nhấc máy:
– Alô?
Khánh buộc miệng hỏi:
– Hào hả?
Đầu dây bên kia nhỏ nhẹ đáp:
– Dạ không… anh chờ một chút nha…
Khoảng một phút sau thì mới có người lên tiếng trong điện thoại, lần này đúng là Hào:
– Alô?
Khánh phì cười hỏi:
– Hào hả?
Hào giật bắn mình, anh ngượng ngập hỏi lại như không tin vào lỗ tai của mình nữa:
– Ơ… Khánh… phải không?
Khánh bật cười ha hả:
– Phải, tao đây… bất ngờ không?
Hào cười gượng đáp:
– Ơ… ờ… không ngờ là mày… ơ… có chuyện gì không?
Khánh thản nhiên đáp:
– Tối nay tao muốn đi chơi, mày có chỗ nào để đi không?
Hào càng ngạc nhiên hơn, anh hỏi:
– Mấy chỗ tao tới… um… không hợp với mày đâu. Mấy chỗ đàng hoàng thì nhiều lắm, như là…
Khánh vội cắt ngang:
– Tao không kêu mày giới thiệu, tối nay tao đi chơi với mày được không?
Hào kinh ngạc đến tột độ, anh ấp úng mãi chẳng thành câu.
Khánh bèn hỏi:
– Sao vậy? Tối nay mày có hẹn rồi à?
Hào vội vàng đáp:
– Không… không… mày… muốn đi chơi thiệt hả? Để làm gì?
Khánh bực mình đáp:
– Tao muốn đi chơi cũng không được sao?
Hào vội xuống giọng:
– Ờ không phải, nhưng mà vì… um hồi trước mày… đâu có thích…
Khánh đáp:
– Mày cũng biết nói hồi trước mà. Con người phải thay đổi chứ… tối nay mày qua rước tao đi ha?
Hào chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều bởi anh còn đang lẩn quẩn lung tung ý nghĩ trong đầu nên bèn buông đại một câu đồng ý:
– Ờ… chừng 10h30 tao qua.
Khánh la toáng lên:
– Trời… đi sớm không được sao? 10h30 nhà tao khóa cửa ngủ sao đi được.
Hào vẫn còn ợm ờ hỏi:
– Vậy mày muốn sao?
Khánh đáp:
– 8 Giờ đi, tao muốn đi chơi sớm một tí. 8 giờ có được không?
Hào vội đáp:
– Ờ cũng được…
Khánh phì cười nói:
– Vậy nghen, 8 giờ đó… tao chờ mày.
Hào đưa tay gác máy rồi anh nhìn nó trân trối cứ như là anh vừa bị mộng du vậy. Anh không tin nổi là mình vừa nói chuyện điện thoại, hơn nữa là không tin nổi những gì mà mình vừa nghe xong. Thằng Châu tròn xoe mắt nhìn Hào mà hỏi:
– Anh… làm gì vậy?
Hào giật mình vội nói:
– À không… đâu có gì.
Thằng bé nheo mắt tinh nghịch:
– À há…
Hào phì cười:
– À há cái gì…
Anh đưa tay định tóm lấy thằng bé, nhưng nó đã vọt chạy mất…
Khánh thả người nằm lăn ra nệm, anh bật cười khoang khoái. Cảm giác thật dễ chịu. Anh thầm nghĩ: “Còn gì nữa không ta? À phải rồi… phải tập hút thuốc, tập uống bia… dân”chơi”đều bắt đầu từ những”món”này mà”. Rồi anh phì cười mà tự nói một mình “còn ma túy nữa, có nên thử luôn không?”. Cuối cùng anh quyết định tập hút thuốc trước. Nói là làm, anh nhảy phóc khỏi giường và đi tìm mua một bao thuốc lá.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Bí mật trái tim |
Tác giả | Latino |
Thể loại | Truyện sex gay |
Phân loại | Truyện đam mỹ, Truyện đồng tính |
Ngày cập nhật | 04/08/2020 11:42 (GMT+7) |