Cố bà lại tưởng con làm cao, nên chìa vú ra bảo: Bú bóp thì khoắng đại đi, còn lừng khừng sốt cả ruột. Cụ ngoạm vú mẹ vào mồm, tay bóp cật lực, nhéo cho đầu vú cố toét lên và vùi vùi mũi vào nhay bằng thích. Cố bà buồn tê tái người, tựa có con giun đang bò lổn nhổn nên cục cựa luôn, hai vú càng bết vào tay vào miệng thằng nhóc, cố trách: Sao mà bố con giống đúc khuôn nhau vậy không biết.
Cụ thì mơ màng đến con Nụ, cứ nhìn vú cố lại nhớ vú con nhãi. Nên cụ vặt mạnh tay và bú đáo bú để. Cụ nhớ điệu nũng nịu của con Nụ mà giận thịch thịch lên người cố. Chỗ háng cụ cũng đã cứng dồn lên, cố bà chửi yêu con: Mày chơi còn nhặt cái gì dấu vào quần, cứng như củi, đâm vào mẹ nhói lên. Cụ thẹn quá, phải cố nghĩ sang chuyện khác cho mềm lại.
Cụ nghĩ đến bố giờ đang ở nhà con Nụ. Chả hiểu cố ông đã làm ăn được gì chưa. Thế nhưng sự thay đổi đột ngột của cái món ở háng cụ lại khiến cố bà lưu ý: Hay, lạ thật, của quỷ vừa cứng đùng giờ lại đã mềm nhanh ra phết. Cố đòi xem, cụ chối lia chối lịa: Đừng, mẹ ạ, con sâu róm đấy, nó cũng khiếp như con ngáo ộp của mẹ vậy.
Đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Bà cố giữ không cho con xem của nợ thì nó cũng che không để cố nhìn con giun đất là huề.
Chưa vào đến cửa nhà cái Nụ, cố ông đã cất tiếng oang oang: Xin chào, xin chào, có ai ở nhà không? Mẹ con bé đang bận bịu gì ở sau cũng ngưng tay chạy ra. Thấy mặt cố, bà lão ớ ra. Tiếng đồn ông này đến đâu là các mụ đổ kềnh đến đấy làm bà sợ, nhưng chả nhẽ khách thăm nhà lại lơ là, nên bấm bụng mời vào.
Bà lão dơ thẳng tay ra, hơi nghiêng người làm động tác kính trọng: Mời ông vào sơi nước. Tự nhiên bà lão lúng túng ra mặt, quên đầu quên đuôi, vấp lên vấp xuống, đến chuyện nước nôi đãi khách cũng chưa đưa ra nữa.
Cố ông chẳng để bụng chuyện này vì mục đích ông đến thăm là ở một nguyên do khác, chứ có vặn vẹo vì thiếu sót mời mọc đâu. Tới đây thì mẹ cái Nụ chợt nhận ra sự ăn mặc phong phanh của bà. Trời nóng quá mà, cụ chỉ mặc hờ cái yếm, lại để hơ để hổng, nên che đằng này lại hở đằng kia. Vú vê bà lão cũng xơ mướp ra rồi, không còn nét đặc sắc của giới trẻ nữa, nhưng các ông nhìn thì vẫn thấy rậm rật chân tay. Bà lão phải xin phép vào mặc thêm cái áo ngoài.
Cố ông biết thừa sự rột rẹt của cố nên can ngăn: Bà cứ tự nhiên, tôi chỉ ghé thăm một tí rồi đi ngay. Và cố nhỏn nhoẻn cười ruồi với bà: Gớm, bà đẹp quá, cái váy bà mặc bóng bóng là, trông muốn nuốt nước bọt.
Mẹ cái Nụ hồng mặt lên vì lời khen. Đàn bà được khen, ai chả thích, song cố khen gì chả khen lại ngợi ca đít đoi của bà thì nghe trâng tráo quá. Cụ lấy tay phủi phủi cái váy, vuốt cho gấu phẳng phiu ra và hai vai nhún nhún đều đều. Cố ông biết bà lão thích lắm nên tấn công thêm: Tôi nói thật đấy, chả tin bà để tôi chỉ cho bà thấy.
Một bước, cố ông lăm le xán lại, bà lão bật lui ra sau thủ thế. Cố ông dừng lại vì không muốn bà lão hốt hoảng vỡ kế hoạch mất. Cố ông chuyển ngay sang đề tài khác, hỏi vớ vẩn những điều chẳng ăn nhập gì nhau. Cụ hỏi về nhà dột, mái xiêu, chuyện vườn cây bụi cỏ, miệng thì dẻo quẹo mà mắt thì nhìn chằm chằm vào người bà lão.
Bà lão nhột quá, phải vin vào chuyện này chuyện khác cho phai bớt sự châm chích của cố. Cụ chửi cái Nụ: Con bé nhoáng cái lại thót đi, hẳn lại ra gạ gẫm mấy thằng bỏ mẹ ngoài đình. Chả biết nó ăn gì mà về cứ ngúng nga ngúng nguẩy, đít cứ khoắng vung lên, còn vú thì rung rung như chưa ổn định.
Bà nói huyên thuyên nên hớ dữ. Mang cả vú với đít của con gái ra để lấp liếm chuyện lúng túng của mình. Cố ông tủm tỉm: Dào, trẻ nó có niềm vui của nó, còn mình bọn già lo việc của mình thôi. Cố nói mà hai tay quạt như chong chóng, cứ xìa xìa về phía lão bà.
Bà lão bị dồn vào cạnh bàn, hết chạy đâu được. Cố ông đang sẵn đà, lỡ trớn nên không thắng kịp đà tay đã vớ đúng cái bàn tọa của bà lão mà độp cái bụp. Bà lão bị “bàn tay năm ngón kiêu sa” rờ vào tê tê, dù gì bà vắng chồng đã lâu nên cũng rục rịch cõi lòng.
Cố ông mượn gió bẻ măng nên khen bà lão một phát: Này, cả làng đồn là bà đẹp đấy. Mà quả bà đẹp thần sầu, tôi thấy đã bị hớp hồn không muốn đi đâu nữa. Bà lão thấy vẻ trợn trừng trợn trạo của cố cũng bắt run lên, tay xua như xua ruồi.
Cố ông bảo: Nghe thiên hạ kháo quá, tôi cũng đến xem một bận cho biết. Quả người đời có mắt, bà thế này chả trách đàn ông phải để tâm. Mà này cụ bà ạ, chẳng còn bao lâu nữa ta cũng về với đất cả thôi, cụ bà sống đơn chiếc nhỡ ốm đau, khổ lắm. Hay là chúng mình làm quen, thỉnh thoảng tôi tới lui thăm bà, biết đâu chẳng giúp được cái tay vào đâu đó.
Cố ông nói hăng, sùi cả bọt mép, tay vung như phường tuồng, lão bà phải phì cười quên cả chưa mặc áo ngoài. Bà cười dữ quá, rung cả người, tấm yếm phất pha phất phơ như có gió thổi. Ngực bà lão tự dưng đến hay, cố ông ăn nói có duyên thế, bảo sao các mụ không rung động. Bà vốn thủ thế mà cũng đã xiêu lòng, song còn vờ lảng vảng phía ngoài: Ông quá khen chứ phận tôi ai thèm để mắt đến. Chẳng qua, cụ thương thì nói thế thôi, vả lại cụ còn trăm đường nghìn mối, cụ lơ phơ đi lại, e lắm bà lại dòm dỏ kiện tụng rất phiền.
Cố ông nghe thủng ra, bà lão lượn lờ mà đáo để. Còn hơn gái mới lớn, nên cố đánh một đòn cuối: Tôi nghe đồn là bà có giàn máy tốt lắm, bữa nào xin phép bà cho mượn chạy thử xem sao. Lão bà lan man không hiểu, cố ông xoắn hai tay vào nhau như cô dâu, bắt chước mấy tay hề diễu cầu tài: Tôi nói thật đấy, máy bà chạy tà tà trưa chiều là êm phải biết, nhất là xát xi còn mốp thế kia. Cố bước lăng ba, rồi nhứ nhứ ngón tay chỉ bâng quơ vào chỗ háng, phù phù như vẽ bùa và rê rê khắp mọi nơi.
Lão bà vỡ ra, nên mắng: Đúng là quỷ, thấy hớ hênh là vội bâu vào. Cố ông khì khì, vì biết các bà chửi là có để tâm chú ý. Cố ông bảo: Này cái Nụ nhà bà xem chừng rất ưng thằng Cún tôi, hai đứa bện nhau rất khăng khít, trước sau gì bà với tôi cũng là chỗ thông gia, mình tập dần cho quen để mai kia khỏi bỡ ngỡ.
Nhân lão bà còn đang mắc kẹt chưa thoát ra được, cố ông vuốt nhẹ sau váy và xuýt xoa: Ôi, mềm, dịu, êm, mát. Bà lão cũng thấy có luồng điện vừa chạm vào nên như mo cau bỏ khô chỏng trơ chợt bị ai xối nước nên thấy mông miếc gì cũng hây hây.
Cố ông thấy bà lão chẳng một lời cự nự thì tán vào và tay thì nhấp nhỏm làm trò. Cố ông vờ hốt gió mà kỳ tình cuốn lấy gấu váy bà lão giở lên. Lão bà không đề phòng nên váy bị hốt cái vèo, cả một tòa thiên nhiên bày ra lồ lộ. Cố ông chóng mặt vì quả đúng như lời con nói “cái chỗ đi đái” của bà lão cộm hẳn lên và cha mẹ ơi lông đen kịt như nghiên mực tàu.
Thế là cố ông thỏa mãn rồi. Cố bóng gió nói với bà lão: Cái hũ mực xạ của mụ lâu không thay thứ mới, nên có mùi khăm khẳm, nếu mụ cho phép tôi sẽ lau rửa và thay mực khác cho. Chứ xem ra mụ để nghiêng nghiêng mực đổ trào ra đấy. Bà lão đã bình tĩnh lại nên cũng vờ như không biết gì ăn miếng trả miếng với cố ngay: Ấy, có cây bút lông thì tòe mất đầu rồi, đang tìm cái bút khác mà chưa có.
Cố ông vớ ngay lấy câu đó mà gáy: Tưởng gì chứ bút lông thì tớ có. Lại là loại bút xù đầu, vừa loe ra vừa phết êm phải biết. Bút tớ mà xoe xoe vào cạnh nghiên là cứ như dế gáy rích rích đến vui. Bà lão có vẻ không tin, nên lựng khựng, cố ông thuyết phục: Các bà chúa là nghi ngờ, ấy vậy mà bất ngờ bút tôi phết vào thì mực quấn lấy chằm chặp.
Lão bà thẹn đỏ cả mặt, nhưng lại nghe ra lối ví von của cố đến hay. Chả lẽ buổi sơ giao mà hiến thân ngay cho cố, nên hẹn hò y hệt tình nhân: Bữa nay tôi chưa khỏe, bữa nào cố lại sang may ra nghiên mực của tôi bị lật nhào thì tiện nhờ cụ lau và thay hộ mực dùm.
Cụ thích chí cuồng cả người. Gì chứ có lời hẹn ước thế là cụ cũng yên tâm. Chuyến này về cụ sẽ dạy cho thằng con sang làm thịt cái Nụ ngay tại nhà nó và phải cố tình cho bà lão thấy thì cố sẽ xen vào giúp hộ bà lão đỡ buồn tình. Cố hí hửng vì cố có chỗ chơi mà thằng Cún được địt cái Nụ chắc là cũng hân hoan mừng rỡ.
Bây giờ thì cố chả còn làm khách nữa, cố dịch người ra, lịch sự mời bà lão bước qua. Lão bà thấy cụ xun xoe cũng hài lòng nên bước đi mạnh dạn. Dè đâu cố ông đểu cáng, đợi bà lão vừa tới ngang người thì đưa gối ra ngáng lại và thuận tay ôm lấy hai mông bà lão mà bóp lia lịa. Bà lão lồm cồm chúi nhủi, cố ông lại dồn vào: Chỗ chật đi chẳng nhìn để ngã giúi vào người tôi.
Mồm toang toang lấp liếm mà hai tay thì bóp ào ạt vào đít váy lão bà. Bà nhột quá ngã giúi thêm mấy cái, cố ông phải ôm xốc bà vào người. Bà lão ngồi huỵch vào giữa lòng cố, hai tay cố giờ thì rơi đúng vào chỗ háng lão bà. Chả nương chả chê, cố ông vùi xùm xụp vào váy háng, bà lão chỏng gọng hai chân nhấc bổng lên. Thế là cố ông vò cái váy đâm thốc vào chỗ kín của bà.
Bà lão giãy đành đạch. Càng vung vẩy thì các ngón tay càng đâm xọc vào chỗ háng. Cái váy bị đùn lên, cả một quãng đùi đạp vung vít trắng hếu. Cố ông càng cố đẩy cái váy bằng những cú thúc ngược, bà lão bị nhốt chặt giữa hai gọng tay rồi. Cố ông cũng đã cho tay chui tọt vào dưới váy và đang chiếm lĩnh ngọn đồi con. Hơi ấm từ đó len sang da tay cố, cố vít ngón vào mà khoắng mà khua.
Lão bà chẳng được mấy hơi thở hồng hộc. Cố ông hăng tiết càng bấu lên háng không buông. Các ngón tay quỷ quái đè lên đám lông làm cho chúng đâm ngược vào thịt da lão bà gây ngứa ngáy buồn buồn không chịu được. Kịp khi một ngón tay xộc vào chỗ hai múi thịt che hai bên và chui tõm vào cái khe thì bà lão ứ người ra hết giãy giụa.
Cái ngón tay tham lam nó làm cho bà lão rừng rực khắp cả người. Nghiên mực có cố giữ cũng đã lăn nghiêng và mực chảy tùm lum ra quanh háng. Cố ông pha trò: Bỏ mẹ, bà mới hẹn bữa nào tôi sang lau hộ thì chưa chi mực đổ vấy ra rồi. Bà lão đỏ mặt như gấc, nhưng tính hoạt kê cũng chõ miệng vô: Bình với mực bị ông vần như thế thì bảo sao chẳng đổ.
Cố ông đến nước này thì còn đợi chờ gì. Cố bèn âu yếm đỡ bà lão nằm ra nơi đùi cố và bắt đầu lau chỗ mực vừa lật nghiêng ra. Chao ôi, mực bỏ lâu có khác, chẳng những nó lênh láng mà còn keo sệt lại như pha dầu. Cụ lau tới lau lui, lau hoài lau hủy, cứ vừa khô khô thì mực lại trào ra. Cố nói diễu: Này bà hình như lọ bể mất rồi nên mực trào không giữ được.
Bà lão bị khoắng nên thách thức: Thì ông coi lại hộ cho tôi. Nếu có vỡ chỗ nào thì be bờ hay tìm cái gì đút nút hộ, để mực chảy mãi róc người mất. Cô ông sáng mắt lên, không ngờ đồn địch dễ hàng như vậy.
Cố nhích người ra, đặt bà lão ngồi vào bàn. Cố lật váy bà lên và chui đầu vào xem. Chưa gì cố la hoảng lên: Ối giời, mực bà bị giời ăn nên có mùi khẳng quá. Bà lão cũng hớt hơ hớt hải: Thế có sao không? Cố ông nửa đùa nửa thực: Sao thì không sao nhưng trăng thì chưa mọc nên đen ngỏm đen ngòm. Bà lão cười theo kiểu chuột gặm: Mực chẳng đen ngòm thì nó trắng như râu ông chắc. Cố ông biết mình bị xỏ ngọt, nhưng thua các bà cũng có hề gì, miễn là đen hay trắng cố vớ tất là xong.
Cố đằn bà lão nằm xuống mặt bàn, sửa ngay ngắn người và tốc ngược váy lên. Bà lão cứ “ơ hay, ông định làm gì thế”. Cố bảo: Trăng chưa mọc thì phải cậy ánh sáng để xem lọ có bị vỡ chưa. Lão bà chơi luôn: Này, cho ông mò khám cho dễ. Bà lão doãi phách hai chân ra, cả một mâm yến xào lù lù lên ngồn ngộn. Những con sò đặt xung quanh còn đầy lông nên gom thành một ụ như ụ súng ca nông. Cố ông tấm tắc lồn mụ to bự thật.
Bà lão nằm thấp thỏm chưa đoán ra cố ông sắp làm gì. Nhưng rồi thấy hai mu như bắt đầu bị lật lên, có ngón tay mắc dịch nào đang vờn quanh cái lỗ. Bà lão nín thở phập phồng, ngón tay vét vét hai mép và đột nhiên bíu vào cái hạt mà xoăn như xoăn tóc. Bà lão thấy thốn lạ, lâu ngày không ai sờ, giờ ngón tay ma mãnh chồm chồm cứ như ai cầm dùi ngoáy vào khó chịu hết sức.
Buồn cười là thốn thốn mà hai chân bà lão cứ phải giang ra thì mới đỡ buồn bực. Cố ông thấy bà đưa chân ra lại nghĩ là bà muốn gãi nên gẩy gẩy vào cái hạt khiến ruột bà dồn lên từng chặp. Bà nghĩ còn tức hơn lúc bà đi đẻ, các ông bác sĩ thấy lồn vờ vịt sờ hoài kéo dây dưa việc đỡ đẻ làm bà mắc đái muốn chết.
Cố ông lại loay hoay chọt chọt gì ở đó, bà lão bị dồn hơi và nghe ục một cái, cố ông kêu rầm lên: Bà ơi, lọ vỡ thực rồi, mực nó ướt tóe loe ra đây hết trọi. Lão bà nhận ra sự ngớ ngẩn của cố nên cười lăn cười bò, không ngờ đàn ông kinh qua bao trận chiến mà vẫn còn ngu ngơ đến vậy. Bà lão không hé môi mà chỉ dựa vào tình huống lúc này trêu cố cho bõ: Không biết, tôi bắt đền ông đấy, ông mằn mò làm sao mà lọ của tôi bị vỡ ra.
Cố ông quính phải biết, hết lấy gan bàn tay rịt vào cái lỗ lại lấy mấy ngón tay bíu lấy hai mu khép giữ chặt cho mực khỏi trào ra. Khốn nỗi vòi bị sứt thì chẳng sao giữ cản nước, nó cứ tồ tồ lênh láng ướt cả váy lão bà. Bà lão tru tréo ăn vạ, cố ông lật bật như con cà cuống, lão bà hết nhịn nổi phải phun ra: Chả có lọ với bình nào sứt ra đâu ông ơi, chẳng qua ông mằn quá tôi mắc đái không giữ nổi nên tè tồ tồ ra đó.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ai cũng là vợ cả |
Tác giả | Sịp |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Cho người khác địt vợ, Cho người yêu đụ với người khác, Chồng địt vợ, Địt cave, Địt nơi công cộng, Sex bú cặc, Truyện bạo dâm, Truyện bóp vú, Truyện hiếp dâm, Truyện loạn luân, Truyện móc lồn, Truyện ngoại tình, Truyện phá trinh, Truyện sex bú lồn, Truyện sex vần A |
Ngày cập nhật | 01/05/2020 03:39 (GMT+7) |