Hai ông bà rất buồn phiền. Nhưng nỗi buồn chưa là gì so với tai họa giáng lên đầu họ. Ngoài 30 tuổi, một lần đi chợ về ngang qua đường vắng, bà – khi đó là một thiếu phụ đằm thắm đẹp hút hồn, gái 1 con trông mòn con mắt, đã bị một toán lính lê dương để ý và bắt cóc. Toán lính gồm hơn 10 tên toàn người da đen từ các nước Châu Phi thuộc địa của Pháp, bị mẫu quốc đày đi lính ở xứ An Nam. Bản thân chúng thuộc loại cực kỳ man di mọi rợ, thô bạo cục súc, từng giết người cướp của ra tù vào tội bao lần ở quê nhà. Từ lúc đi lính chúng lại càng táo tợn, liên miên hành hạ những dân đen vô tình bị chúng bắt gặp. Lần đó, vớ được bà Duyên quả là một món bở. Chúng mang bà về trại bất chấp sự chống cự quyết liệt, hết giãy giụa la hét khản cả giọng lại đến khóc lóc van vỉ. Vài người dân quanh đó nhìn thấy nhưng cũng không dám làm gì, chỉ về kể lại với gia đình bà.
Ở trại lính cách làng rất xa, bà trải qua những tháng ngày địa ngục trần gian. Hàng chục tên lính mọi đen to cao như hộ pháp thay phiên nhau hãm hiếp bà liên miên bất tận. Lũ lính luôn đói khát tình dục, mà bà lại quá ngon lành nên bị chúng tra tấn xác thịt đến chết đi sống lại. Nhiều lúc có đến cả 5, 7 thằng nhâu nhâu lên thân thể bầm dập nhưng vẫn nõn nà của bà. Vậy mà, có lẽ một phần nhờ cơ thể khỏe mạnh của người chăm làm lụng, lại đang ở tuổi sung sức, một phần nhờ trời đất run rủi thế nào mà bà không chết.
Hàng lít tinh dịch đổ vào người bà. Chỉ sau mấy tuần làm nô lệ tình dục là bà đã thấy trong người khang khác. Được 2 tháng là bụng đã bắt đầu nhô lên. Bà những mong bọn lính chán gái chửa mà thả bà ra, nhưng chúng có vẻ lại càng khoái tợn. Bụng thì càng ngày càng to ra, nhưng bà vẫn phải nai lưng ra phục vụ bọn chúng. Để tránh động đến bụng dạ, bà phải ra sức tận dụng hết công suất của miệng, hai bàn tay và hai bầu vú để thỏa mãn bọn chúng, để bớt đi lượng thời gian bị những cái chày thịt đen thùi lùi chọc vào lồn…
Phải tới khi bà chửa vượt mặt được hơn 8 tháng, thân thể đã quá nặng nề, lại may mắn toán lính đã chết dần mất nhiều thằng và những thằng còn lại vừa bắt được mấy cô gái khác trẻ hơn, ngon lành hơn về phục vụ, bà mới được bọn chúng ra ơn tống cổ ra khỏi trại.
Kiệt sức, chán chường, bà Duyên lê bước được một đoạn đường thì ngã vật ra đất, ngất đi. Khi tỉnh lại, bà thấy mình được một gia đình tốt bụng cứu về, thuốc thang cho hồi sức. Bà xin đi, nhưng họ nói bà yếu quá, không đi đâu được. Hỏi gia đình ở đâu thì bà chỉ thở dài không nói gì. Họ bèn giữ lại cho tới khi bà sinh nở. Thằng bé vừa ra đời đã to tướng và rất khỏe, nhưng điều đáng nói là da nó đen sì, dày như da trâu.
Con cu còn đen trùi trũi hơn nữa. Bà khóc nức nở kể lại sự tình, gia đình nọ cũng bùi ngùi thương xót. Đẻ được 1 thời gian, bà gượng lần tìm ra bờ suối, dựng qua quýt túp lều tranh rồi xin bế con ra đấy ở, ngày ngày mò cua bắt ốc nuôi con. Mãi tới gần chục năm sau, nỗi đau tạm nguôi ngoai, nỗi nhớ chồng và con gái ngày càng da diết, bà đành dắt thằng bé tìm đường về nhà. Lúc đó chồng bà tìm vợ mãi không được sinh đau buồn, đã ốm mà chết. Đứa con gái đã lớn, lấy chồng đẻ con. Hai mẹ con ôm nhau khóc. Từ đó Tân sống cùng mẹ và chị cùng bày con của chị mà về sau có thêm Khánh là út. Khánh gọi Tân bằng chú.
Tân càng lớn trông càng giống bọn lính da đen ở trại, mặc dù giống thằng nào thì bà Duyên cũng chịu. Thằng con lai khỏe như bò mộng, cao lớn hơn hẳn người thường. Nó chẳng chơi được với ai, chỉ giỏi bắt nạt bọn trẻ con nên càng bị ghét bỏ xa lánh. Lớn lên cũng chẳng con gái nhà ai để mắt đến nó. Ai cũng sợ nó. Chỉ thỉnh thoảng lắm mới có vài bà sồn sồn lẳng lơ háo của lạ, thèm cái thân hình lực lưỡng đen trũi của nó mà mon men đến.
Ngoài ra thì nhu cầu tình dục của nó từ lúc dậy thì đến lúc trưởng thành lúc nào cũng hừng hực mà không bao giờ được đáp ứng đủ. Mới 16 tuổi nó đã đi làm khuân vác, tiền kiếm được bao nhiêu đi chơi gái điếm hết. Điều tiếng ở làng xóm quá nhiều, mẹ nó cũng buồn phiền mà mất sớm. Tân bỏ làng lên thành phố tiếp tục làm phu khuân vác, làm đủ thứ việc linh tinh, miễn kiếm được tiền đủ sống và đủ chơi gái. Ở thành phố cũng giống như ở quê, chẳng ai yêu được lão chứ đừng nói tới chuyện lấy lão. Tuy lão to cao nhưng thân hình không phải kiểu vạm vỡ cân đối hấp dẫn mà lại khá to béo nặng nề, càng có tuổi càng chảy xệ, mông, đùi, bụng đầy mỡ núc ních.
Về sau, Khánh cũng lên thành phố, học hành tử tế, có việc làm ổn định, lấy vợ đẻ con. Họ hàng gần chỉ còn mỗi Tân, nên hai chú cháu vẫn thường qua lại với nhau. Khánh cũng thuộc loại chơi bời nên cũng khá hợp cạ với ông chú. Chỉ có điều ông chú thèm vợ hắn từ lâu thì chưa dám tỏ ý.
Tân được Khánh giúp mua 1 cái nhà bé tí xíu chỉ có 1 phòng ở một ngõ nhỏ, ở độc thân đến giờ đã mấy chục năm, hầu như chỉ biết mùi gái điếm. 56 tuổi, mái tóc đen dày xoăn tít đã điểm bạc, nhưng sức lực, tính dâm đãng và thô bạo vẫn còn nguyên.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | 24 giờ truy hoan |
Tác giả | Ngọc Ngọc |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Địt cave, Đụ tập thể, Sex bú cặc, Sex bú vú, Truyện liếm đít, Truyện liếm lồn, Truyện liếm tinh trùng, Truyện rimjob, Truyện sex 0-9, Truyện sex bú lồn, Truyện sex liếm lồn |
Ngày cập nhật | 28/04/2020 23:34 (GMT+7) |